Giữa dòng chảy êm đềm của sông Đồng Nai, có những con người thầm lặng giữ nhịp sống bằng đôi tay cần mẫn. Họ không nghỉ Tết, không ngơi tay – chỉ miệt mài đưa khách qua sông; dù nắng mưa hay mùng Một đầu năm. Bài viết là lời tri ân chân thành gửi đến những người lái đò; những “cánh tay nối dài” của sự gắn kết và bền bỉ. Xin được kể lại một chiều đầu năm bên bến đò lặng lẽ; nơi vẻ đẹp lao động hiện lên trong từng nhịp máy nổ nhẹ nhàng.
- Giá trị của sự tồn tại
- Tết Đoan Ngọ ở Biên Hòa: Giữ lửa truyền thống, kính Thần linh
- Chị lao công – Người tỏa hương thầm lặng giữa lòng phố thị
- Tình cha – Mảnh khăn cũ và ba nhân chứng của ký ức
Xem nhanh
Buổi chiều đầu năm bên bến đò lặng lẽ
Chiều mùng Một Tết, trong lúc phố xá rộn ràng tiếng cười đoàn viên, ở một bến đò nhỏ ven sông Đồng Nai; vẫn có người miệt mài làm công việc thường ngày; đưa khách sang sông. Dưới ánh hoàng hôn buông nhẹ, dòng nước nhuốm màu đồng óng; lặng lẽ chảy trôi như chưa từng biết đến khái niệm nghỉ ngơi. Và trên dòng chảy ấy, con đò nhỏ ở bến đò Kho – phường Hiệp Hòa, Cù Lao Phố – vẫn đều đặn chở người sang phường An Bình, phía bên kia sông.
Tôi gặp anh – người lái đò – trong buổi chiều đầu năm ấy. Anh không tên, hoặc nếu có, tôi cũng quên hỏi. Chỉ còn nhớ dáng người rắn rỏi, gương mặt rám nắng và nụ cười hiền như nước sông. “Mùng Một Tết anh không nghỉ à?” – tôi hỏi, nửa phần tò mò, nửa phần ái ngại. Anh cười, lắc đầu, giọng nói nhỏ nhẹ như gió thoảng: “Tôi vẫn làm bình thường. Ngày nào cũng vậy, chưa bao giờ nghỉ.”

Bền bỉ với con đò qua tháng năm
Mấy chục năm gắn bó với bến sông này; từ khi còn chèo tay nhọc nhằn, đến lúc gắn máy nổ hỗ trợ, anh vẫn không rời bến. Bàn tay anh từng nhúng nước, từng nắm lấy mái chèo suốt bao mùa mưa nắng; giờ đã quen với vô-lăng của chiếc máy nổ, nhưng ánh nhìn thì vẫn nguyên vẹn nét cần mẫn năm nào.
Không chỉ là người lái đò, anh còn như một “người gác cổng” cho vùng đất này. Dù trời nắng hay mưa; Tết hay rằm, sáng sớm tinh mơ hay tối muộn; chỉ cần có người cần qua sông, anh đều có mặt. Có hôm nước dâng cao, gió thổi mạnh, con đò chòng chành khó giữ thăng bằng; vậy mà anh vẫn gắng sức cập bến an toàn, đón từng người một lên xuống. Nhiều lần khách vội, lỡ chuyến, anh sẵn lòng đợi thêm vài phút; hoặc quay lại đón họ kịp giờ làm, giờ học. Đó là những điều nhỏ bé, nhưng lại khiến bao người đi đò nhớ mãi.

Tri ân những hy sinh thầm lặng vì bà con
“Làm nghề này quen rồi. Bà con quen mặt mình, mình quen mặt họ. Không có mình, nhiều người đi vòng xa lắm mới qua được.” anh nói, như thể công việc này là lẽ đương nhiên.
Nhưng đằng sau sự “quen rồi” ấy là biết bao lần thức dậy từ tờ mờ sáng; là bao đêm về muộn; là những ngày đau lưng, nhức mỏi; vẫn không dám nghỉ vì “sợ bà con chờ”.
Con đò không lớn, nhưng đủ để chở theo những buổi chợ sớm, những cuộc hẹn muộn, những người đi làm, đi học, và cả những người về quê ăn Tết. Đối với họ, chuyến đò là một phần không thể thiếu trong đời sống thường nhật. Và đối với anh, mỗi người bước lên đò là một phần của câu chuyện dài chưa có hồi kết – câu chuyện về sự bền bỉ, gắn bó và thầm lặng cống hiến.

Vẻ đẹp con người gắn với dòng sông
Người ta hay nhắc đến vẻ đẹp của dòng Đồng Nai – dòng sông uốn lượn bao đời, nuôi sống những vùng đất màu mỡ hai bên bờ. Nhưng ít ai nói về vẻ đẹp của những con người sống cùng sông, hòa vào dòng chảy của nó bằng chính đôi tay lao động giản dị. Như anh lái đò ấy – không ồn ào, không cần ai biết ơn – nhưng mỗi ngày, mỗi chuyến đi đều là một nhịp góp vào bản hòa ca của thành phố.
Đò cập bến. Anh thoăn thoắt buộc dây, rồi lại nổ máy, tiếp tục chuyến kế tiếp như một phản xạ tự nhiên. Tôi đứng lại thêm một lát, không vội đi, chỉ để được nhìn thêm chút nữa – nhìn con người ấy, con đò ấy, và dòng sông đang lấp lánh trong ánh nắng cuối ngày. Bỗng chốc, tôi nhận ra rằng: có những cống hiến không cần biểu dương, có những người hùng không cần khung vàng tên tuổi – họ chỉ cần được tiếp tục làm công việc mình yêu, như một phần của sự sống.

Lời tri ân
Xin gửi lời tri ân đến những người lái đò trên dòng sông Đồng Nai. Dù không hiện diện trong những lời chúc đầu xuân, nhưng chính họ là những người gìn giữ sự liên tục của cuộc sống. Mỗi chuyến đò sang sông là một lần chở theo niềm hy vọng, đưa người về nhà, đưa nhịp sống tiếp nối.