Giữa không gian yên tĩnh của một sân nhà nhỏ ngày đầu xuân; câu chuyện giản dị giữa cái chổi xương dừa; cây hoa giấy và cánh cửa cuốn mở ra một góc nhìn sâu sắc về giá trị và sự hiện diện. Dù thầm lặng hay hữu dụng, mỗi vật thể – cũng như con người – đều mang trong mình một vai trò riêng. Bài viết là lời nhắc nhẹ nhàng rằng đôi khi, giá trị không nằm ở việc được nhìn thấy, mà ở ý nghĩa mà ta lặng lẽ tạo ra mỗi ngày.
- Ký ức dưới tán si
- Giá trị của sự tử tế trong thời đại vội vàng
- Lòng bao dung — Chuyện bà Tư và bó rau gãy
Xem nhanh
Bối cảnh nhẹ nhàng đầu xuân
Dưới bóng nắng xuân: câu chuyện của cái chổi xương dừa và những người bạn im lặng
Một buổi sáng đầu xuân; nắng nhẹ như mật ong rưới lên sân nhỏ của một ngôi nhà bình dị ở Biên Hòa. Trên nền xi măng sạch sẽ; cái chổi xương dừa đang cần mẫn quét đi những chiếc lá khô rơi lác đác từ cây hoa giấy. Mỗi nhịp chổi kéo qua; âm thanh nhè nhẹ như đánh thức cả khu vườn nhỏ vừa tỉnh giấc sau một giấc ngủ dài.

Cái chổi xương dừa và hành trình thầm lặng
Chổi xương dừa ấy không phải là món đồ mới. Nó được kết từ những sợi xương dừa chắc khỏe của xứ Bến Tre, theo chuyến xe chở hàng rong ruổi qua bao ngõ hẻm, cuối cùng dừng chân nơi góc nhà xe của gia đình này. Dù thân hình gầy guộc, nó vẫn bền bỉ gắn bó với những sáng sớm cần mẫn. Mỗi ngày, bà chủ nhà đều đặn đưa nó ra sân, cẩn thận quét từng bậc thềm, từng kẽ lá, như một nghi thức thầm lặng để bắt đầu ngày mới.
Sự vắng mặt của ông chủ – Không gian thay đổi, bạn bè trầm lặng
Tết năm nay, ông chủ về quê ngoài Bắc đoàn tụ cùng gia đình. Căn nhà phía Nam vì thế mà trở nên vắng vẻ. Bà chủ vẫn ở lại, nhưng phần lớn thời gian chỉ quanh quẩn trong nhà trên. Khu vực nhà xe, nơi chổi, cây hoa giấy và cánh cửa cuốn từng chứng kiến bao sinh hoạt nhộn nhịp, nay trầm lặng hơn hẳn.
Tâm sự về giá trị của những người bạn
Một sáng nọ, sau khi hoàn thành công việc, chổi tựa nhẹ vào tường nghỉ ngơi. Gió xuân mơn man qua khe cửa, mang theo tiếng thì thầm của hai người bạn quen thuộc.
Cây hoa giấy khẽ rung rinh, giọng buồn man mác:
- Từ ngày ông chủ đi, chẳng ai còn ra đây nhìn tôi nữa. Hồi trước, ông ấy hay đứng dưới tán lá, nhâm nhi tách trà, thi thoảng còn xuýt xoa: “Trời, hoa nở đẹp quá!” Giờ thì hoa rụng đầy sân mà chẳng ai ngoảnh lại.
Cửa cuốn im lặng một lúc rồi cất giọng khàn khàn:
- Tôi cũng vậy thôi. Trước kia, mỗi sáng tôi được mở lên, mỗi chiều lại được kéo xuống, nghe tiếng lách cách vui tai. Giờ bà chủ chẳng đi đâu, tôi cứ nằm im suốt mấy tuần nay. Nhìn anh chổi được dùng mỗi ngày, tôi thấy mình vô dụng quá.

Lời an ủi và nhận thức về giá trị
Chổi xương dừa nghe mà thấy lòng se lại. Nó được chọn mỗi sáng, được cầm lên, được cảm nhận hơi ấm bàn tay bà chủ. Còn bạn bè của nó – những thứ từng rất quan trọng trong nhịp sống gia đình – giờ lại thấy mình mờ nhạt và thừa thãi.
Một cơn gió nhẹ lướt qua, chổi khẽ động đậy và lên tiếng:
- Các bạn ơi, đừng buồn. Dù có được sử dụng thường xuyên hay không, mỗi vật đều có giá trị riêng.
- Cửa cuốn à, bạn bảo vệ cả căn nhà mỗi ngày, đâu cần ai kéo bạn lên mới chứng minh điều đó.
- Hoa giấy à, bạn mang lại vẻ đẹp dịu dàng cho cả không gian này – dù không ai ngắm, bạn vẫn là mùa xuân của sân vườn.
- Ý nghĩa không nằm ở việc được sử dụng bao nhiêu lần, mà ở vai trò âm thầm bạn đã và đang giữ gìn.
Nghe vậy, cả cây hoa giấy lẫn cửa cuốn đều yên lặng một hồi, rồi khe khẽ lay động như gật đầu. Cảm giác lạc lõng trong chúng dường như đã dịu lại.

Bài học nhân văn từ một góc sân
Câu chuyện nhỏ nơi góc sân ấy nhắc ta nhớ về chính mình. Trong cuộc sống, không phải lúc nào ta cũng được nhìn nhận hay khen ngợi. Có những lúc ta thấy mình lặng lẽ, thừa thãi giữa dòng chảy hối hả của thế giới. Nhưng như cánh cửa luôn đứng canh không lời, hay như nhành hoa vẫn rực rỡ ngay cả khi không có ai ngắm nhìn, mỗi người đều có một vị trí riêng, một vai trò thầm lặng nhưng không thể thiếu.
Chỉ cần ta hiểu và trân trọng giá trị của chính mình, thì dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, sự hiện diện của ta cũng đã là một đóng góp đầy ý nghĩa cho cuộc đời này.