Gánh khoai nướng trước cổng trường Đại học Sao Đỏ, bên bếp than hồng rực, tôi – người phụ nữ chân quê – vẫn miệt mài nướng khoai, bắp. Hơi ấm lan tỏa không chỉ từ những củ khoai vàng ươm mà còn từ những câu chuyện sẻ chia cùng sinh viên
- Gốm sứ Chu Đậu – Tinh hoa văn hóa Việt
- Mạc Đĩnh Chi – Lưỡng quốc trạng nguyên – Niềm tự hào của quê hương Nam Sách
- Nghề đá lạnh – Chuyện nghề của một người phụ nữ gắn bó với đá
Xem nhanh
Hơi ấm từ bếp khoai nướng – Ký ức không thể quên
Giữa phố thị tấp nập, có một góc nhỏ luôn sáng bừng lên trong những chiều đông se lạnh – đó là bếp khoai nướng của tôi. Không biển hiệu hào nhoáng không bàn ghế sang trọng; chỉ có bếp than hồng rực; mùi khoai, mùi ngô quyện vào không khí, làm ấm lòng biết bao thế hệ sinh viên.
Tôi – người phụ nữ chân quê, chẳng có gì ngoài nụ cười hiền và những câu chuyện không hồi kết; đã gắn bó với nơi này suốt nhiều năm trời. Ở đây, tôi không chỉ bán khoai, bán ngô mà còn lắng nghe, sẻ chia; và chứng kiến bao kỷ niệm của tuổi trẻ. Có ai đó từng nói: “Quán khoai nướng của cô Mùi không chỉ bán đồ ăn, mà còn bán cả hơi ấm và yêu thương”. Quả thật, tôi vẫn luôn tin rằng, một bếp lửa nhỏ cũng có thể sưởi ấm cả những tâm hồn lớn.
Góc nhỏ trước cổng trường Đại học Sao Đỏ
Chiều đông, những cơn gió lạnh thổi qua khiến ai nấy đều co ro trong lớp áo dày. Nhưng ngay trước cổng trường Đại học Sao Đỏ; tôi – một người phụ nữ bán khoai nướng, vẫn miệt mài bên bếp than hồng. Hương thơm ấm áp từ những củ khoai, bắp ngô nướng lan tỏa khắp không gian; kéo theo những bước chân sinh viên dừng lại đầy lưu luyến.

Hành trình từ ruộng đồng đến phố thị
Tôi vốn làm nông, chân lấm tay bùn, nhưng vì cuộc sống mưu sinh và mong muốn lo cho con cái ăn học; tôi khăn gói lên thành phố, mang theo những món quê mộc mạc mà ấm lòng. Ngày đầu tiên ngồi bán, tôi hồi hộp không khác gì sinh viên chờ điểm thi. Mỗi lần có người đi ngang, tôi nở nụ cười tươi rói, mong họ ghé lại. Nhưng thành phố chẳng dễ dàng gì, có hôm ngồi từ chiều đến tối muộn mà chỉ bán được vài bắp ngô. Tôi thở dài, rồi lại tự nhủ: “Thôi, cố gắng! Hôm nay ít, mai sẽ đông hơn!”
Gánh khoai nướng và những câu chuyện sinh viên
Cứ thế, tháng ngày trôi qua, tôi trở thành một phần không thể thiếu của con phố này. Sinh viên chẳng ai gọi tôi bằng cái tên xa lạ, họ ưu ái đặt cho tôi danh hiệu “cô bán khoai nướng vui tính nhất phố”. Bởi lẽ, tôi không chỉ bán hàng mà còn kiêm luôn đủ vai trò: chuyên gia tư vấn tình cảm, thầy bói dự đoán tương lai bằng cách ăn khoai, và đôi khi là “mẹ nuôi” bất đắc dĩ của nhiều sinh viên.
“Nhìn cách ăn khoai là biết được tâm trạng của khách!” – tôi tự tin khẳng định. Những bạn sinh viên ngồi bóc khoai chậm rãi, mắt nhìn xa xăm chắc hẳn đang đau đầu vì bài tập lớn. Ai ăn ngấu nghiến, không thèm thổi nguội, chắc chắn vừa trải qua một ngày dài mệt mỏi. Còn những người nhâm nhi từng miếng, trò chuyện rôm rả, thì khỏi nói – họ đang tận hưởng cuộc sống!

Gánh khoai nướng – Chứng nhân của những kỷ niệm
Quán khoai nhỏ của tôi dần trở thành điểm tụ tập quen thuộc. Có hôm, một cậu sinh viên năm nhất, mặt mày thiểu não, ngồi bóc khoai mà chẳng buồn ăn. Tôi hỏi thăm, cậu ngập ngừng than thở: “Cô ơi, con tỏ tình thất bại rồi…” Tôi cười xòa: “Ôi dào, có gì đâu! Con trai tỏ tình bị từ chối là chuyện bình thường như ngô nướng! Cháy mẻ này thì nướng lại mẻ khác!” Cậu sinh viên ngẩn người, rồi bật cười. Hóa ra thất tình cũng chẳng đáng sợ đến thế.
Nhưng không phải ngày nào cũng là ngày đẹp trời. Có những hôm trời mưa tầm tã, quán khoai của tôi vắng như chùa Bà Đanh. Tôi ngồi bó gối, lặng lẽ nhìn than hồng tàn dần trong cơn mưa, tự nhủ: “Hôm nay chắc lại tự thưởng bữa khoai, ngô no nê đây!” Nhưng rồi một nhóm sinh viên lao đến, ướt sũng nhưng cười tít mắt: “Cô ơi, để tụi con phụ cô che bếp! Ngô khoai mà thiếu cô là phố buồn lắm đấy!” Tôi cười, lòng ấm áp đến lạ.
Gánh khoai nướng nhỏ – Niềm vui lớn
Nhiều năm trôi qua, những lứa sinh viên đến rồi đi. Có người sau khi ra trường vẫn quay lại thăm tôi, mang theo những kỷ niệm thời sinh viên nghèo khó nhưng đáng nhớ. Một hôm, một người đàn ông lịch lãm dắt theo cậu nhóc nhỏ xíu, vừa cười vừa giới thiệu: “Đây là cô Mùi, người đã giúp bố sống sót qua những ngày cuối tháng đói kém!” Tôi bật cười: “Thế bây giờ có cần thêm bắp ngô nướng để ôn lại cảm giác xưa không?”
Đối với tôi, gánh hàng nhỏ này không chỉ là kế sinh nhai, mà còn là niềm vui, là những mảnh ký ức đẹp giữa lòng thành phố. Dù ai có chê nghề này vất vả, tôi cũng chẳng bận lòng. Bởi chỉ cần mỗi tối lại được nghe tiếng cười của sinh viên, được kể những câu chuyện vu vơ mà ai cũng thích nghe, thế là đủ để tôi hạnh phúc rồi.