Từng lớn lên với mặc cảm vì kiểu yêu thương ràng buộc; tôi sống để làm hài lòng người khác. Làm cha, tôi đã thay đổi để con được yêu thương đúng cách — Bằng sự tự do và yêu thương vô điều kiện

Yêu thương không đúng cách – Di sản buồn từ một thời thơ ấu

Tôi lớn lên trong một gia đình yêu thương. Bố mẹ tôi vất vả, hy sinh; chăm chút từng bữa ăn, giấc ngủ. Nhưng song song với sự quan tâm ấy là một loại tình cảm mang tính kiểm soát và áp đặt.

Mọi lựa chọn của tôi – Từ sở thích, bạn bè; đến hướng học tập – Đều phải nằm trong khuôn khổ mà bố mẹ vạch sẵn. “Bố mẹ biết con cần gì hơn chính con” – Câu nói tưởng chừng như vì yêu thương lại là vết hằn kéo dài suốt tuổi thơ. Tôi dần học cách sống để làm hài lòng người lớn; ngại thể hiện chính kiến, sợ mắc sai lầm. Tôi tưởng đó là hiếu thảo; nhưng thật ra là đánh đổi bản sắc bản thân để đổi lấy sự yên tâm từ cha mẹ.

Tôi cũng từng là “người lớn bé con” trong nhà – Nơi mẹ tìm đến để trút nỗi buồn; nơi cha mẹ gửi gắm niềm tin hòa giải mỗi khi bất hòa. Tình yêu gia đình, thay vì là chốn nương náu; trở thành nơi tôi phải gồng mình để không khiến người lớn thất vọng.

Tôi dần học cách sống để làm hài lòng người lớn (Ảnh; internet)

Tôi đã thay đổi để con được yêu thương đúng cách: Nhìn lại để không lặp lại

Khi trở thành một người cha; tôi mang theo trong mình cả những điều tốt đẹp và cả những vết sẹo vô hình của quá khứ. Bắt đầu từ những hành động nhỏ; tôi nhận ra mình đang lặp lại đúng “công thức yêu thương” của cha mẹ: kiểm soát; định hướng, bảo vệ quá mức.

Tôi chọn đồ chơi cho con, hướng dẫn con chơi đúng cách; điều chỉnh lời nói và cảm xúc của con chỉ vì sợ con vấp ngã hay hành xử sai. Tôi tưởng đang giúp con; nhưng thực chất là đang tước đi quyền được khám phá; được sai và được tự lập của chính con mình.

Khoảnh khắc tôi nhìn thấy ánh mắt lo lắng của con khi tôi nhíu mày; hay khi con ngần ngại thể hiện suy nghĩ cá nhân; tôi bỗng thấy chính mình của ngày xưa. Và tôi biết, nếu không thay đổi; vòng lặp tổn thương này sẽ tiếp tục.

Tình yêu đúng cách là yêu mà không đòi hỏi

Tôi học cách đứng lùi lại. Không can thiệp vào từng hành động nhỏ của con. Không áp đặt “lộ trình đúng” theo chuẩn mực của mình. Thay vào đó, tôi quan sát; lắng nghe, tôn trọng sự khác biệt của con.

Tôi bắt đầu dạy con rằng con có quyền nói “không”; có quyền không đồng tình – Và vẫn được yêu thương như cũ. Tôi muốn con biết rằng tình yêu của bố không dựa trên hành vi “ngoan ngoãn” hay sự vâng lời; mà là tình yêu dành cho chính con – Dù con sai, khác biệt hay chưa hoàn hảo.

Tôi đã thay đổi để con được yêu thương đúng cách; và đồng thời, tôi đang dần chữa lành chính mình. Tôi không còn là đứa trẻ phải nuốt nước mắt vào trong để an ủi mẹ. Không còn là người đàn ông im lặng làm theo để tránh làm bố mẹ buồn. Giờ đây; tôi dám nói ra cảm xúc, dám từ chối; dám sống thật – Để làm gương cho con về lòng tự trọng và sự tử tế.

Tôi đã thay đổi để yêu thương đúng cách: Tự do, trách nhiệm và thấu cảm

Làm cha mẹ không phải là trở thành “phiên bản nâng cấp” của cha mẹ mình. Đó là hành trình học lại từ đầu: học cách lắng nghe thay vì áp đặt, học cách dẫn dắt thay vì kiểm soát; và học cách yêu thương không điều kiện.

Tôi đã thay đổi để con được yêu thương đúng cách – Không phải vì tôi là người cha hoàn hảo; mà vì tôi hiểu: một đứa trẻ được yêu đúng cách sẽ lớn lên tự tin; độc lập, biết chịu trách nhiệm và sống đúng với giá trị của mình. Con không cần là bản sao của ai; kể cả bố mẹ. Con xứng đáng được làm chính con – Và đó mới là điều hạnh phúc thực sự.

Tôi đã thay đổi để con được yêu thương đúng cách; và đồng thời, tôi đang dần chữa lành chính mình (Ảnh; internet)

Chữa lành đứa trẻ bên trong, mở đường cho đứa trẻ trước mặt

Tôi không thể quay ngược thời gian để làm lại tuổi thơ. Nhưng tôi có thể thay đổi hiện tại để tương lai của con mình không lặp lại những vết thương cũ.

Yêu thương đúng cách không phải là nuông chiều hay bỏ mặc. Đó là nghệ thuật cân bằng giữa dẫn dắt và lùi lại; giữa bao bọc và buông tay, giữa kỳ vọng và chấp nhận.

Tôi đã thay đổi để con được yêu thương đúng cách – Vì con tôi xứng đáng được lớn lên trong một tình yêu không điều kiện; không mặc cảm, không áp lực. Và chính điều đó cũng làm dịu đi đứa trẻ tổn thương ngày nào trong tôi.

Nguồn:phunuvietnam