Đạo vợ chồng là mối quan hệ giữa hai con người chung sống, là một nền tảng đạo lý sâu sắc được gìn giữ qua bao thế hệ. Trong ký ức của nhiều người Việt, đặc biệt là những ai từng lớn lên trong gia đình ba thế hệ, đạo vợ chồng là thứ thiêng liêng, thấm đẫm ân tình hơn cả lời thề hứa.

Đạo vợ chồng: Tình sâu nghĩa nặng trong nếp nhà xưa

Bà tôi thường kể về ngày bà theo ông về làm vợ. Không váy cưới, không nhẫn vàng, chẳng biết mặt chồng trước ngày cưới. Nhưng từ giây phút ấy, bà biết đời mình gắn với một người – Không chỉ bằng tình yêu, mà bằng chữ “đạo”.

Ông tôi là lính. Thô ráp, ít nói, chẳng bao giờ nói lời ngọt ngào. Nhưng ngày nào cũng nhóm bếp sẵn cho bà, canh nồi cơm sôi, để bà không phải giật mình thức dậy vì lạnh. Còn bà, cả đời chưa bao giờ ngồi xuống ăn trước khi rót chén nước mời chồng. Họ không gọi nhau “anh – Em”, không đăng ảnh cùng nhau, nhưng một tiếng “mình ơi” trong những đêm mất mùa cũng đủ làm ấm lòng nhau.

Đạo vợ chồng thời ấy giản dị mà cao cả. Là khi vợ đau, chồng ngồi quạt muỗi cả đêm. Là lúc chồng túng thiếu, vợ lặng lẽ mang đồ cưới ra tiệm cầm. Không trách móc, không đòi hỏi. Họ cùng nhau dựng nên tổ ấm từ những điều nhỏ bé nhất – Bằng lòng tin và sự thủy chung.

Đạo vợ chồng : Tình sâu nghĩa nặng trọn một đời
Ngày cưới – Ngày đầu tiên xây đắp một gia đình hạnh phúc (Ảnh internet ).

Đạo vợ chồng: Từ bếp lửa đến ánh mắt sau lưng

Trong căn nhà ba gian lợp ngói, không tivi, không mạng xã hội; chỉ có tiếng bếp than tí tách và tiếng con nít ê a học bài. Vậy mà tình cảm vợ chồng nơi đó lại bền chắc hơn bất cứ thứ gì lấp lánh ngoài kia. Đạo vợ chồng không nằm ở những lời thề ước hoa mỹ; mà nằm trong từng hành động lặng lẽ: vá áo cho chồng; nấu món chồng thích, đắp lại chăn cho vợ khi đêm xuống lạnh.

Ngày ông tôi đi bộ đội ba năm không về, người làng bảo bà tôi: “Nó quên rồi. Ở nhà làm gì cho phí tuổi.” Bà chỉ cười: “Làm vợ thì đợi. Có về hay không, lòng tôi vẫn chỉ có ổng.” Ba năm sau, ông về, gầy đến mức con chó trong nhà cũng không nhận ra. Nhưng ánh mắt họ nhìn nhau vẫn như ngày cưới.

Đạo vợ chồng trong xã hội hiện đại: Khi tình cảm mong manh trước thử thách

Cuộc sống hiện đại cho phép người ta yêu nhanh, sống vội, và… buông tay cũng chóng. Người ta cưới nhau khi chưa kịp hiểu; ly hôn vì một câu “không hợp”, hoặc vì không chịu được cái tôi của chính mình. Có cặp vợ chồng không nói chuyện suốt cả bữa cơm, có người quay lưng chỉ vì vài câu nói nặng. Lòng bao dung trở nên xa xỉ.

Người vợ thời nay giỏi giang, độc lập; nhưng có khi thiếu đi sự nhẫn nhịn dịu dàng của mẹ, của bà. Người chồng thành đạt, hiện đại, nhưng đôi khi lại quên đi sự tần tảo, bao dung của cha, của ông. Giữa đủ đầy vật chất, bữa cơm gia đình lại thiếu hẳn thứ gia vị quý nhất – Sự sẻ chia chân thành.

Giữ gìn đạo vợ chồng: Từ những điều tưởng chừng nhỏ bé

Tình nghĩa vợ chồng không được đo bằng nhẫn cưới lấp lánh; bức ảnh chụp ngày cưới hay những bữa ăn xa hoa. Nó hiện hữu trong những điều tưởng chừng nhỏ bé và giản dị nhất. Là khi giận dỗi vẫn không quên nấu cho nhau bữa cơm nóng. Là ánh mắt đầy lo âu khi thấy người kia mệt mỏi. Là những ngày túng thiếu nhưng vẫn bên nhau; nắm tay không rời – Vì tình yêu thật sự không cần phải phô trương, chỉ cần chân thành và bền bỉ.

Tình yêu không phải lúc nào cũng say đắm. Có những ngày, hôn nhân chỉ còn là trách nhiệm và nghĩa vụ. Nhưng nếu người ta còn biết nhường nhịn, còn biết nghĩ cho nhau, thì hạnh phúc vẫn còn đó – Như ánh đèn dầu le lói giữa đêm gió, đủ ấm lòng người ở lại.

Đạo vợ chồng : Tình sâu nghĩa nặng trọn một đời
Giữ gìn đạo vợ chồng: Từ những điều tưởng chừng nhỏ bé ( Ảnh internet ).

Đạo vợ chồng là câu “mình ơi” qua bao mùa sương gió

Tôi tin rằng, ở đâu đó trong xã hội xô bồ hôm nay, vẫn còn rất nhiều cặp vợ chồng sống trọn đạo nghĩa. Họ không đăng ảnh hạnh phúc, không nói lời yêu mỗi ngày, nhưng sống vì nhau bằng cả cuộc đời. Họ là minh chứng rằng: đạo vợ chồng không bao giờ lỗi thời.

Không phải ai cũng sống được với nhau đến trọn đời. Nhưng nếu đi qua những năm tháng chung sống mà còn nhìn nhau bằng ánh mắt cảm thông, còn nhớ đến nhau trong những lúc yếu lòng – Thì ấy chính là giữ trọn đạo nghĩa vợ chồng.

Và đến cuối đời, khi ngồi lại bên nhau, dù tóc bạc răng long, vẫn có thể nói một câu rất nhẹ: “Cảm ơn mình, vì đã không rời nhau.”