Câu đố dân gian không chỉ thể hiện sự thông minh, khiếu hài hước mà còn dạy chúng ta cách suy nghĩ linh hoạt, nhìn vấn đề theo nhiều góc độ.

Trong tiết học văn học dân gian, cô Đồng Mỵ đã khéo léo kể những câu đố vui, thể hiện trí tuệ và sự hài hước của dân gian. Với nhiệt huyết, sự dẫn dắt tận tâm, cô giúp học sinh học được bài học về suy nghĩ linh hoạt và sáng tạo.

Trong một buổi học Văn, cô giáo Đồng Mỵ mỉm cười nhìn các học trò của mình. Hôm ấy, tiết trời đẹp, không khí trong lành, cô quyết định kể một câu chuyện thú vị về văn học dân gian.

Cô bắt đầu:

Các em biết không, câu đố là một thể loại văn học dân gian rất đặc sắc. Chúng ta thường thấy ông bà, cha mẹ hay kể câu đố trong những buổi tối quây quần bên bếp lửa. Câu đố không chỉ để giải trí mà còn giúp rèn luyện trí óc, thử thách sự thông minh và óc quan sát của người nghe. Hôm nay, cô sẽ kể cho các em nghe một câu chuyện về trí tuệ của một người nông dân

Câu đố dân gian thú vị của nhà vua và người nông dân Lực

Câu đố dân gian thứ nhất

Cả lớp háo hức, chăm chú lắng nghe. Cô Đồng Mỵ bắt đầu kể:

Ngày xưa, ở một làng quê ven sông, có một người nông dân tên là Lực. Anh là người nhanh trí, hài hước và rất yêu đời. Tiếng lành đồn xa, ngay cả nhà vua cũng nghe danh tiếng của Lực. Một ngày nọ, nhà vua cải trang thành người dân thường, dẫn theo vài cận vệ đi qua làng của Lực để tìm hiểu đời sống dân chúng.

Khi đến làng, vua gọi Lực đến và bảo:

Này, ta nghe nói ngươi thông minh, giỏi đối đáp. Vậy ta sẽ đố ngươi vài câu. Nếu trả lời đúng, ta sẽ thưởng ngươi một nén vàng. Nhưng nếu trả lời sai, ngươi phải đãi ta một bữa cơm thật ngon.

Lực vui vẻ đồng ý, đáp:

Thưa ông, tôi không ngại thử thách!

Vua bắt đầu đố:

Câu đố đầu tiên: Có một thứ vừa ở trên trời, vừa ở dưới đất. Buổi sáng ở trên, buổi chiều lại xuống. Thứ đó là gì?

Cô ngừng một lát, nhìn các học sinh và hỏi:

Các em đoán được chưa? Thứ mà nhà vua muốn nói đến là gì?

Một vài cánh tay giơ lên, nhưng cô tiếp tục kể để giữ sự hứng thú:

Lực suy nghĩ một lát, rồi cười đáp: “Thưa ông, đó chính là cái bóng của mặt trời. Buổi sáng, mặt trời ở trên cao, bóng ở dưới đất. Khi chiều xuống, bóng cũng trải dài trên mặt đất.”

Câu đố dân gian thứ hai

Các học trò vỗ tay tán thưởng. Cô cười, gật đầu và kể tiếp:

Nhà vua ngạc nhiên, khen ngợi Lực thông minh. Nhưng vua chưa chịu dừng lại, ông đố tiếp: “Có một thứ không chân mà đi, không miệng mà gọi, không tay mà mang. Đó là thứ gì?”

Cả lớp im lặng suy nghĩ. Cô mỉm cười, gợi ý:

Thứ này quen thuộc với chúng ta lắm, các em ạ. Nó chảy róc rách suốt ngày, mang phù sa cho ruộng đồng.

Một học sinh bật lên:

Là dòng sông ạ!

Cô vui vẻ gật đầu:

Đúng rồi! Lực cũng trả lời như vậy: “Thưa ông, đó là dòng sông. Sông không có chân mà vẫn chảy khắp nơi. Không có miệng nhưng tiếng nước như gọi mời. Không có tay mà mang phù sa bồi đắp ruộng đồng.”

Câu đố dân gian: Bài học về trí tuệ của người nông dân
Câu đố dân gian là bài học về suy nghĩ linh hoạt và sáng tạo (Ảnh: internet)

Câu đố dân gian thứ ba

Cả lớp ồ lên, cảm thấy câu đố thật thú vị. Cô kể tiếp:

Nhà vua khâm phục trí tuệ của Lực, nhưng ông vẫn muốn thử thêm một câu nữa. Vua hỏi: “Một con chó, hai chân trước nhảy xuống sông, hai chân sau ở trên bờ. Hỏi làm thế nào để con chó xuống sông mà không ướt chân?”

Cô dừng lại, nhìn cả lớp:

Các em nghĩ sao? Làm thế nào để con chó không ướt chân?

Cả lớp bắt đầu thảo luận sôi nổi, đưa ra nhiều ý kiến khác nhau. Cuối cùng, cô cười:

Đáp án rất đơn giản. Lực đã trả lời ngay: “Thưa ông, chỉ cần bế con chó xuống sông là được!”

Cả lớp cười ồ lên vì sự hóm hỉnh của câu trả lời. Cô nói:

Các em thấy không, câu đố dân gian không chỉ đòi hỏi sự thông minh mà đôi khi còn rất hài hước. Chúng ta cười vì câu trả lời bất ngờ, nhưng điều quan trọng hơn là những câu đố này dạy chúng ta cách suy nghĩ linh hoạt; nhìn vấn đề theo nhiều góc độ.

Kết thúc câu chuyện

Kết thúc câu chuyện, cô Đồng Mỵ khuyến khích học sinh:

Về nhà, các em hãy thử tìm thêm những câu đố vui, hay sáng tạo ra câu đố của riêng mình, để lần sau chúng ta cùng chơi nhé. Văn học dân gian là một kho tàng phong phú. Những câu đố như thế này chính là món quà quý giá mà ông cha ta để lại.

Cả lớp đồng thanh hưởng ứng. Những tiếng cười vang lên trong không khí sôi nổi của giờ học. Cô Mỵ biết rằng tình yêu với văn học dân gian đã được gieo mầm trong trái tim từng học trò