Trong vô vàn món ngon đất Việt, có những thứ giản dị đến mức người ta dễ lướt qua nếu không đủ chậm lại để cảm nhận. Nhưng rồi, chính những điều tưởng chừng nhỏ bé ấy lại đọng lại sâu sắc – Như một hương vị thân quen, một triết lý làm nghề chân thành. Ở Chí Linh (Hải Dương), “Bánh mì ông Tròn” là một trong những điều như thế.
- Ổi rớt giá – Tình người không bao giờ rớt
- Bến phà Bình – Dấu nối ký ức đôi bờ Chí Linh – Nam Sách
- Cân bằng tâm trí: Bí kíp tìm lại bình an giữa bão tố cuộc đời
Xem nhanh
Bánh mì ông Tròn – Một thương hiệu không cần quảng cáo rầm rộ
Bánh mì ông Tròn không phải là sản phẩm của chiến dịch quảng bá bài bản; cũng không phải cái tên được giới truyền thông săn đón. Nhưng lạ thay, ở thành phố Chí Linh, từ người già đến trẻ nhỏ; hầu như ai cũng biết đến tiệm bánh mì nằm ven quốc lộ 183 ấy. Cái tên “ông Tròn” – Vừa là tên gọi thân mật của người thợ làm bánh; vừa là cách gợi nhớ đến thứ bánh mì hình dáng vuông vức, mềm mại, thơm ngon mà ông làm ra mỗi ngày.

Giữa một thời đại mà mọi thứ đều gấp gáp và công nghiệp hóa; thì sự tồn tại của bánh mì ông Tròn lại như một nốt trầm yên bình; mang đến sự cân bằng hiếm có. Người ta tìm đến đó không chỉ để mua bánh; mà để cảm nhận một tinh thần làm nghề rất khác: Từ tốn, tử tế và đầy tận tụy.
Từ mẻ bột xưa – Vị bánh hôm nay
Điều làm nên sự đặc biệt cho bánh mì ông Tròn không chỉ nằm ở nguyên liệu hay công thức; mà còn ở chiều sâu văn hóa và ký ức. Còn nhớ thời bao cấp, khi các chuyên gia Liên Xô từng sống và làm việc tại khu vực xây dựng Nhà máy nhiệt điện Phả Lại (nay thuộc Chí Linh); họ mang theo kỹ thuật làm bánh mì từ lúa mạch – Một di sản ẩm thực phương Tây tinh tế và thực tế.
Có thể những bí quyết ấy đã được người dân nơi đây tiếp thu; học hỏi rồi giữ gìn qua nhiều thế hệ. Và chính ông Tròn, bằng kinh nghiệm hơn mười năm làm nghề; đã nhào nặn thành công loại bánh mì có hình dáng gần vuông; bốn cạnh đều nhau, đặc ruột, thơm dịu và để được lâu mà không hư hỏng. Ăn kèm với giò chả hoặc chấm sữa đặc; chiếc bánh ấy không chỉ làm no bụng mà còn khiến người ta thấy ấm lòng.
Bánh mì ông Tròn – Từ góc phố nhỏ đến khắp miền
Từ một tiệm bánh nhỏ nơi góc phố Chí Linh; giờ đây bánh mì ông Tròn đã có mặt ở nhiều nơi xa hơn. Những thương lái gom bánh chở về Hà Nội, phân phối đến các tỉnh thành lân cận. Thậm chí, dân Hà Nội còn ưu ái gọi đó là “bánh mì Chí Linh” như một cách ghi nhận hương vị độc đáo không lẫn vào đâu được
.
Người đi đường quen dừng xe bên quốc lộ để mua bánh; có khi phải chờ đến lượt vì khách đông quá. Nhưng không ai than phiền. Có lẽ bởi họ hiểu, thứ họ nhận lại không chỉ là ổ bánh mì; mà là thành quả của sự chân thành, của một tấm lòng luôn giữ vững ngọn lửa nghề.
Người làm bánh – Người giữ lửa

Ông Tròn không có dáng vẻ của một “nghệ nhân ẩm thực” như ta thường tưởng. Ông giản dị, gần gũi như chính chiếc bánh mà ông làm ra. Dù cửa hàng lúc nào cũng đông khách, ông vẫn luôn kiên nhẫn; vui vẻ, không cắt gọt lời nói; không vội vàng như sợ làm vỡ mất thứ giá trị vô hình; đang len lỏi trong từng mẻ bánh mới ra lò.
Người ta nói, người làm nghề mà có tâm thì sản phẩm cũng mang linh hồn. Điều đó đúng với bánh mì ông Tròn. Ở đó, có cả một triết lý làm nghề được thể hiện bằng hành động: Không bon chen; không “công nghiệp hóa”, không chạy theo lợi nhuận, chỉ có sự nghiêm cẩn; cẩn trọng và một niềm tin giản dị rằng: “Làm nghề bằng trái tim, thì dù là bánh mì, cũng thành đặc sản.”
Bài học từ chiếc bánh quê
Trong thời đại mà người ta dễ bị cuốn vào những cái mới, những sản phẩm đẹp hào nhoáng, thì một chiếc bánh quê như bánh mì ông Tròn lại là bài học quý về sự bền bỉ, về cách sống chậm mà sâu, làm nghề bằng cái tâm để gieo lại những giá trị dài lâu.
Mỗi lần cầm ổ bánh còn nóng hổi trên tay, nghe hương thơm dịu lan trong không gian, ta chợt nhận ra: Có những điều rất nhỏ nhưng lại mang theo cả một trời ký ức – Như bánh mì ông Tròn, như người thợ lành nghề nơi phố nhỏ Chí Linh – Vẫn ngày ngày giữ lửa cho những điều tử tế và ngọt lành.