Hôm qua, lướt Facebook, tôi bắt gặp bài viết trong nhóm “Nam Sách quê hương tôi” kể về một bác nông dân già đạp xe gần 20 km từ Tân Việt đến chợ Cống mỗi ngày để bán vài rổ ổi quê giữa lúc ổi rớt giá thê thảm. Giữa cuộc sống hối hả, hình ảnh giản dị ấy khiến tôi lặng người.

Từ 4 giờ sáng, khi trời còn tối mịt, bác đã rong ruổi trên chiếc xe cũ kỹ, mang theo những trái ổi xanh tươi, mộc mạc – như chính con người bác. Ổi rớt giá, chỉ còn vài ngàn một ký, nhưng nụ cười hiền hậu trên khuôn mặt rám nắng ấy thì chưa bao giờ rơi mất.

 Ổi rớt giá – Nỗi lo của người nông dân chân chất

Giữa mùa hè oi ả, ổi rớt giá thảm hại. Từ mức vài chục nghìn đồng; nay chỉ còn 6.000 đồng một ký – Chưa bằng một phần của bữa ăn sáng ở thành phố. Ổi rớt giá, nghĩa là rổ ổi đầy kia dù có bán hết cũng chẳng đáng là bao. Nhưng điều khiến người ta cảm phục không chỉ là giá trị của trái ổi; mà là tinh thần bền bỉ và tấm lòng kiên cường của người nông dân nghèo.

Bác không rao hàng, không mời chào ồn ào. Bác chỉ nhẹ nhàng ngồi bên góc chợ; thỉnh thoảng mời khách bằng giọng nói hiền từ: “Ổi sáu ngàn một ký, cô chú mua giúp bác nhé…”. Một câu nói đơn sơ – Mà chất chứa cả một chặng đường dài, cả những vất vả không lời. Có hôm bán đến trưa vẫn chưa hết hàng; bác vẫn ngồi đó; ánh mắt không một chút buồn phiền – Chỉ làn da sạm nắng và đôi tay chai sần thấm đẫm sự chịu đựng.

Từ rổ ổi quê – Nghĩ về giá trị lao động lương thiện

Ổi rớt giá
Bác bán ổi và chuyến đi gần 20 km đến chợ quê mỗi ngày. (Ảnh: Đồng Mỵ)

Ổi của bác không phải loại trái cây đẹp mã ngoài; nhưng là ổi sạch – Hái từ vườn nhà, không thuốc, không chất bảo quản. Đó là thứ quả kết tinh từ mồ hôi; từ sự chăm chút của một người sống bằng tình yêu với đất đai và lao động chân chính.

Thế nhưng, khi ổi rớt giá, người nông dân như bác lại càng thêm thiệt thòi. Đã vất vả canh tác; lại tốn công đạp xe xa hàng chục cây số – Mà tiền thu về chẳng đáng bao nhiêu. Điều đáng quý là bác không oán than. Bác vẫn giữ được nụ cười hiền hậu; vẫn thật thà kể: “Ổi mùa hè không ngọt bằng chính vụ; nhưng sạch lắm, nhà bác trồng không phun thuốc đâu…”. Sự thật thà ấy – Trong thời buổi mà mọi thứ đều có thể bị cuốn theo giá trị vật chất – Khiến người ta bùi ngùi xúc động.

Một bài học nhân văn từ góc chợ quê

Câu chuyện về bác bán ổi khiến nhiều người suy nghĩ. Một người lao động lớn tuổi; mỗi ngày đạp xe gần 40 cây số đi – Về, bán vài chục ký ổi rớt giá; vẫn luôn giữ sự tử tế, vẫn không từ bỏ. Không phải để làm giàu; không phải để nổi tiếng – Mà chỉ đơn giản là mưu sinh bằng đôi tay của mình; bằng nhân cách sống lương thiện.

Không cần những câu chuyện bi thương; không cần cao trào kịch tính – Chính sự giản dị của bác lại là một bản tình ca thầm lặng về lòng tin; về sự bền bỉ và về phẩm giá con người. Khi người ta dễ chán nản vì thất bại nhỏ; dễ than phiền vì sự bất công – Thì hình ảnh bác bán ổi vẫn đều đặn từng ngày là một sự đối chiếu đầy ý nghĩa – Rằng sự bền lòng đôi khi mạnh mẽ hơn mọi lời than vãn.

Ổi rớt giá – Tình người không bao giờ rớt

Trong xã hội hiện đại, nơi giá trị thường được đo bằng vật chất – Thì sự xuất hiện của bác bán ổi lại nhắc nhở chúng ta một điều: Có những giá trị không thể quy đổi bằng tiền. Một nụ cười hiền, một rổ ổi quê; một hành trình 20km mỗi ngày – Là cả một minh chứng sống động cho lòng kiên trì, cho sự lạc quan và cho niềm tin vào điều tử tế.

Ai đi qua chợ Cống, xin hãy dừng lại một chút – Không chỉ để mua vài trái ổi với giá rẻ đến ngỡ ngàng; mà để mua lại một khoảnh khắc lắng lòng giữa đời sống vội vã’ Mua một chút cảm thông, một chút sẻ chia và một niềm tin – Rằng lòng tốt vẫn còn đó, lặng lẽ; như người bán ổi vẫn đều đặn sớm hôm không nghỉ.

Ổi rớt giá – Nhưng lòng người không rớt. Chừng nào còn có những con người như bác – Thật thà, kiên cường và tử tế – Thì chừng đó, niềm tin vào giá trị lao động chân chính vẫn sẽ còn được giữ vững; như một gốc ổi quê không bao giờ cạn quả giữa đất trời quê hương.

Nguồn: Đồng Mỵ