Ao làng – Nơi lưu giữ những ký ức tuổi thơ hồn nhiên, nơi gắn bó với biết bao thế hệ. Dù thời gian trôi qua, hình ảnh đó vẫn in sâu trong tâm trí, gợi lên những hoài niệm ngọt ngào. Hãy cùng trở về miền ký ức, nơi bình yên một thuở vẫn mãi vẹn nguyên!

Ao làng – Hình ảnh gắn liền với tuổi thơ

Ao làng giờ đây chỉ còn trong miền nhớ; một phần ký ức khó quên của những đứa trẻ lớn lên từ làng quê. Ngày ấy, hầu như mỗi nhà trong làng đều có một cái ao nhỏ. Đó không chỉ là nơi sinh hoạt thường ngày; mà còn là nơi lưu giữ những khoảnh khắc tuổi thơ hồn nhiên, trong sáng.

Ao làng không chỉ là không gian quen thuộc gắn liền với những công việc hàng ngày; mà còn là nơi chứa đựng niềm vui và những kỷ niệm mãi không phai mờ.

Những trò chơi bên ao làng – ký ức đẹp của tuổi thơ

Ao ngày ấy nước trong veo. Cầu ao là nơi vo gạo, rửa rau, giặt quần áo và tắm mát. Cầu ao thường được bắc bằng cây tre gập ghềnh; nơi mà lũ trẻ con trong làng vẫn thường bêu nắng; trốn mẹ đi bắt chuồn chuồn để “cắn rốn biết bơi”. Những trò chơi tưởng chừng ngây ngô ấy, khi nhớ lại, chỉ khiến ta mỉm cười.

Từ những điều giản dị bên ao làng, chúng tôi đã biết bơi; học được những kỹ năng sống đầu tiên với những chiếc phao cây chuối; với tiếng cười đùa rộn rã của đám trẻ con trong xóm.

Mùa đông – Ao làng là hình ảnh thân thương của quê hương

Mùa đông đến, ao cạn nước. Những váng bùn ở đáy ao đóng váng nổi lên trên mặt nước như những chiếc bánh đa khổng lồ. Đây cũng là lúc quê tôi vào mùa tát ao – một nét sinh hoạt đặc trưng của làng quê.

Bởi mùa đông thường ít mưa, nước trong ao không còn nhiều nên tát ao đỡ vất vả hơn. Cá nuôi cả năm giờ đã lớn, sẵn sàng để thu hoạch. Nhớ những ngày mưa rào mùa hè, bọn cá rô bò lên mặt đường cho người dân dễ dàng đón bắt. Đến mùa đông, cùng với cá trê, cá chuối, chúng lại rúc sâu dưới bùn; chỉ lộ ra hai con mắt lấp lánh. Nhưng dù có giương vây chống đỡ thế nào, chúng vẫn bị lôi lên.

Khi ao tát cạn, không chỉ chủ nhà bắt cá mà hàng xóm cũng kéo đến “hôi ao”; nhặt nhạnh được mớ cá rô, cá diếc. Một nhà tát ao, cả xóm rộn ràng như có hội; tiếng cười nói vui vẻ vang khắp xóm nhỏ suốt mấy ngày liền!

Sau khi tát ao, bùn được gạt lên hai bên bờ để đáy ao sạch sẽ. Đồng thời, những dây rau muống được dập xuống, chờ nảy mầm để có những ngọn rau non ngọt ngào cho bữa cơm quê.

Mùa xuân – Sự sống lại bừng tỉnh

Mùa xuân đến, những giọt mưa nhẹ nhàng rơi xuống, khiến ao làng lại đầy nước. Những cơn mưa xuân không chỉ tưới mát đồng ruộng mà còn làm ao tươi tốt trở lại.

Mùa hè đến, bọn trẻ chúng tôi lại được thỏa thích tắm mát dưới ao; ngụp lặn trong làn nước trong veo; vui đùa bên những vạt bèo tây trôi nhẹ trên mặt nước. Tiếng ếch kêu, tiếng chẫu chuộc vọng trong đêm trở thành một phần của ký ức; tạo nên một bức tranh làng quê yên bình, nuôi dưỡng tâm hồn trẻ thơ

Ao làng giờ chỉ còn trong ký ức

Những vạt bèo tây, những đêm mùa hè bên ao làng giờ đây chỉ còn là hoài niệm. Thời gian trôi qua, những ngôi nhà mọc lên thay thế cho những chiếc ao xưa. Không còn ao làng, không còn bụi tre đầu ngõ, cũng không còn tiếng gầu tát nước rộn ràng.

Những đứa trẻ năm nào giờ đã trưởng thành, mỗi người đi một con đường riêng. Những trò chơi ngày xưa chỉ còn là những câu chuyện kể lại, là những mảnh ghép của một tuổi thơ tươi đẹp.

Ao làng – một phần không thể thiếu trong trái tim những người con quê hương

Dù ao làng đã không còn, nhưng hình ảnh ấy vẫn sống mãi trong trái tim tôi, trong ký ức của những người con xa quê. Bởi nó không chỉ là nơi sinh hoạt, tắm mát mà còn là nơi nuôi dưỡng những ước mơ, những tình cảm sâu đậm với cội nguồn.

Những ngôi nhà mới có thể mọc lên, nhưng ao làng vẫn là một phần thiêng liêng trong tâm hồn, là sợi dây gắn kết chúng tôi với quê hương.

Mỗi lần nhớ về quê hương, lòng tôi lại bâng khuâng. Những vạt bèo tây, những con cá nhỏ, những đêm trăng sáng, tiếng ếch kêu trong đêm mưa… tất cả vẫn sống mãi trong miền ký ức, nuôi dưỡng tình yêu quê hương trong mỗi chúng tôi.

Ao làng không chỉ là một hình ảnh của quá khứ mà còn là biểu tượng của tình yêu quê hương, của những giá trị văn hóa và tuổi thơ đã qua. Dù ao không còn nữa, nhưng trong trái tim mỗi người con xa quê, nó vẫn là một phần không thể thiếu, là những ngày xưa thân thương của những đứa trẻ vô tư, hồn nhiên bên làng quê yêu dấu.