Nếu không có khoảng lặng ấy, có lẽ tôi đã khiến cho chồng mình quá mệt mỏi và biết đâu gia đình mình đã phải đứng trước một bờ vực nào đó…
Tôi may mắn lấy được một người chồng mà nhiều người phụ nữ mong ước; anh không chỉ kiếm được tiền mà anh còn yêu thương vợ con hết mực. Tất cả những công việc nhà sau giờ làm anh đều cố gắng làm hết cho tôi. Ai cũng bảo tôi là một người phụ nữ quá may mắn; bởi vì mấy ai có thể lấy được tấm chồng như vậy.
Mỗi lần nghe những lời như vậy tôi chỉ cười trừ; bởi lúc nào trong đầu tôi cũng nghĩ những điều chồng làm cho mình là một sự đương nhiên. Ở nhà, ngoài việc rửa bát và cho con học tôi không còn việc gì khác.
Tôi thường dành thời gian để lướt facebook, xem các video giải trí trên mạng. Bỗng một lần tôi lướt qua một facebook, nhìn ảnh đại diện khá quen. Tôi không biết từ lúc nào mà chồng mình đã sử dụng facebook. Tôi tò mò vào xem, tôi đoán chắc anh cũng chỉ hay khoe ảnh vợ con; rồi mấy thứ liên quan đến công việc; bởi tính anh cũng là người sống khép kín.
Nhưng thật không giống như tưởng tượng của tôi; tôi thấy rất nhiều những bức ảnh kèm theo những dòng trạng thái như là: mệt mỏi quá; cảm thấy chán nản; cảm thấy xuống sức; cảm thấy xuống tinh thần…
Khoảng lặng để nhận ra mình đã thiếu sót, vô tâm ra sao
Đây là những điều chưa một lần anh nói với. Tôi đi tìm trong suy nghĩ câu trả lời tại sao anh lại cảm thấy mệt mỏi và xuống tinh thần đến thế; trong khi công việc thì vẫn thuận lợi, gia đình thì êm ấm, chẳng có chuyện gì cả. Hay anh có người khác hay có điều gì làm anh phiền muộn; hay là anh đang gặp khó khăn về tài chính. Nhưng không! Tất cả đều vẫn ổn mà.
Hay anh mệt thực sự? Có phải vì anh đã làm quá nhiều việc nhà? Phải chăng là tôi đã quá lười? Bao nhiêu câu hỏi hiện ra trong cái đầu trống rỗng của tôi. Anh cũng đi làm một ngày tám tiếng như tôi, mà về nhà anh vẫn làm bao nhiêu việc khác cho vợ cho con.
Tôi thì luôn coi việc chồng làm cho mình là cách thể hiện tình yêu của anh nên cũng chẳng bao giờ quan tâm xem anh làm có mệt hay không? Vì anh cũng chẳng bao giờ ca thán nửa lời.
Đêm ấy về tôi không thể ngủ được. Tôi đã nghĩ đến một sự thay đổi; nhưng có lẽ là thay đổi của chính mình. Sáng hôm sau tôi quyết định đặt vé máy bay rồi gửi con về nhà bà ngoại. Cuối tuần này hai vợ chồng tôi sẽ có một chuyến du lịch.
Chẳng biết đã bao nhiêu lâu rồi tôi chỉ biết hưởng thụ những thứ anh mang về; mà chưa một lần dùng những đồng tiền ấy để mua tặng cho anh những món quà; hay cùng anh đi chơi đây đó. Anh khá ngạc nhiên với đề nghị của tôi. Hôm ấy chúng tôi đi Sapa. Sapa mờ sương là nơi kỉ niệm tình yêu bao nhiêu năm trước của chúng tôi.
Cho đi chính là nhận lại…
Giữa bồng bềnh mây trắng, tôi nói với anh: “Em xin lỗi vì thời gian qua em đã quá vô tâm. Em đã luôn nghĩ những việc anh làm là một điều đương nhiên; mà không biết rằng những điều ấy vô tình có thể làm anh mệt mỏi. Em cảm ơn anh đã không bao giờ phàn nàn và chỉ lặng lẽ làm.”
Anh nhìn tôi mỉm cười và nói: “Anh làm là để cho vợ cho con, cho gia đình; anh sẽ làm đến khi nào mình còn đủ sức để làm, em đừng bận tâm…” Tôi ôm lấy anh thật chặt. Có lẽ, trong cuộc đời một người phụ nữ không điều gì hạnh phúc hơn là những câu nói như vậy.
Vậy nên, trong cuộc sống dù bận rộn đến bao nhiêu, chúng ta vẫn cần có những khoảng lặng để nhìn lại mình. Nhìn lại để thấy mình đã thiếu sót gì, vô tâm ra sao. Nếu không có khoảng lặng ấy, có lẽ tôi đã khiến cho chồng mình quá mệt mỏi; và biết đâu gia đình mình đã phải đứng trước một bờ vực nào đó.
Vì thế, là phụ nữ hãy đừng quên mỗi ngày dừng lại vài phút thôi, để xem người đàn ông của mình đang phải làm những gì, đang mong muốn những gì…