Trẻ em lớn lên trong sự cô đơn: đang là thực trạng đáng lo. Dù sống đủ đầy, nhiều em thiếu kết nối cảm xúc với người thân. Khi gia đình không còn sẻ chia, hệ lụy về tâm hồn và nhân cách sẽ ảnh hưởng lâu dài.

Trẻ em lớn lên trong sự cô đơn: Khi mái nhà thiếu lời yêu thương

Thời ông bà ta, mái nhà đơn sơ nhưng luôn ấm áp bởi tiếng cười; lời hỏi han, sự đùm bọc giữa các thế hệ. Bữa cơm dẫu đạm bạc cũng đầy ắp yêu thương; là dịp để cha mẹ dạy con lễ nghĩa; để con cái kể về một ngày ở trường. Nhưng ngày nay; nhịp sống vội vã, công nghệ xâm lấn và quan niệm nuôi con “chỉ cần cho đủ đầy” khiến sự kết nối ấy dần biến mất.

Không ít trẻ em sống trong những ngôi nhà đầy đủ tiện nghi nhưng lại lớn lên một mình – Ăn một mình, học một mình; chơi với điện thoại, ngủ với iPad. Cha mẹ, dù ở cùng nhà; nhưng tâm trí lại bận rộn với công việc, điện thoại; mạng xã hội. Không còn những cuộc trò chuyện thực sự; trẻ lớn lên trong cảm giác lạc lõng, xa cách và thiếu vắng tình cảm chân thành.

Trẻ em lớn lên trong sự cô đơn: Tác hại từ lối sống “chiều mà không gần”

Vì thương con, nhiều cha mẹ hiện đại không muốn con vất vả; không để con làm việc nhà; cũng chẳng buộc con rèn luyện bản thân. Họ sẵn sàng chiều con ăn ngon, mặc đẹp; cho dùng thiết bị thông minh từ sớm nhưng lại quên dạy con kỹ năng sống và lòng biết ơn. Chính sự nuông chiều ấy, khi không đi kèm với giao tiếp và định hướng; vô tình đẩy con vào trạng thái cô lập tinh thần.

Không phải đứa trẻ nào được “đủ đầy” cũng hạnh phúc. Có những em được cung cấp mọi thứ nhưng lại không có ai để chia sẻ cảm xúc. Khi thiếu giao tiếp, trẻ dễ rơi vào trạng thái sống khép kín; trầm cảm hoặc nổi loạn. Nhiều bậc cha mẹ chỉ giật mình khi con đã thay đổi – Không còn lễ phép, dễ cáu giận; không muốn nói chuyện. Nhưng lúc đó, khoảng cách giữa họ và con cái đã là một vực sâu khó lấp đầy.

Trẻ em lớn lên trong sự cô đơn: Khoảng trống cảm xúc không thể thay bằng vật chất

Có một sự thật buồn: vật chất không thể thay thế tình cảm. Những đứa trẻ lớn lên với điện thoại nhưng không có người tâm sự; sống trong nhà lầu nhưng thiếu người lắng nghe – Chính là thế hệ đang chịu tổn thương từ sự cô đơn âm thầm. Theo nhiều nghiên cứu tâm lý; trẻ em thiếu sự gắn kết với gia đình có nguy cơ cao bị ảnh hưởng tiêu cực về tâm lý; học tập và khả năng hòa nhập xã hội.

Trẻ em lớn lên trong sự cô đơn: Trong mỗi mái nhà
Trẻ em lớn lên trong sự cô đơn: Khoảng trống cảm xúc không thể thay bằng vật chất (Ảnh: internet).

Thậm chí, khi đã quá quen với việc sống trong im lặng, trẻ sẽ mất dần kỹ năng giao tiếp; trở nên lạnh lùng hoặc tự thu mình. Một thế hệ cô đơn đang lớn lên lặng lẽ; mang trong mình khoảng trống mà chính gia đình phải chịu trách nhiệm lấp đầy.

Trẻ em lớn lên trong sự cô đơn: Đã đến lúc khơi lại giá trị truyền thống

Gia đình Việt từng là nơi yêu thương và đối thoại luôn hiện hữu. Ngày xưa, không cần thiết bị hiện đại, không cần sách dạy kỹ năng; ông bà ta vẫn nuôi dạy con cái nên người bằng những việc rất đỗi đời thường: cùng làm việc nhà, cùng nấu ăn, cùng kể chuyện. Đó không chỉ là việc dạy kỹ năng; mà là cách để gắn kết tâm hồn.

Trẻ em lớn lên trong sự cô đơn: Trong mỗi mái nhà
Trẻ em lớn lên trong sự cô đơn: Đã đến lúc khơi lại giá trị truyền thống (Ảnh: internet).

Đã đến lúc các bậc cha mẹ cần trở lại với gốc rễ truyền thống ấy. Đừng sợ con khổ khi làm việc nhà, đừng ngại rút bớt thời gian lướt mạng để cùng con ăn cơm; trò chuyện, đi dạo. Những phút giây tưởng như nhỏ bé đó chính là nền tảng để con có một tuổi thơ tròn đầy; không cô đơn, không hụt hẫng.

Hãy ở bên con – Bằng sự hiện diện, không phải chỉ bằng chu cấp

Con trẻ không cần quá nhiều thứ; chỉ cần biết rằng cha mẹ luôn sẵn sàng lắng nghe và đồng hành. Một đứa trẻ được yêu thương đúng cách sẽ biết yêu thương bản thân và người khác. Một đứa trẻ được nói chuyện mỗi ngày sẽ hình thành khả năng đối thoại, thấu hiểu; và biết chịu trách nhiệm với cuộc sống của mình.

Trẻ em lớn lên trong sự cô đơn là hồi chuông cảnh tỉnh cho mỗi gia đình hiện đại. Đừng đợi đến lúc con ngồi trong im lặng mới cuống cuồng kết nối lại. Mỗi ngày, chỉ cần một câu hỏi; một cái ôm, một cái nhìn ấm áp – Cũng đủ để con biết rằng: Mình đang lớn lên trong một mái ấm; chứ không chỉ là một ngôi nhà.