“Ông Tư và chuyện cái xe máy hết xăng” là một câu chuyện nhỏ mà thân quen, bắt đầu từ một lời hứa cũ và một sáng trời nắng. Trên hành trình ngắn ấy, chiếc xe máy bỗng hóa “nhân vật chính”, kéo theo bao tình huống dở khóc dở cười. Nhưng hơn cả, đó là một lát cắt nhẹ nhàng về sự tử tế và những đổi thay lặng lẽ trong lòng một người già. Một chuyện tưởng vụn vặt, mà đọc rồi lại thấy ấm lòng.
- Bất ngờ sóng gió ở nhà chú Bảy
- Tiếng chuông thức tỉnh: khi đồng hồ báo thức lên tiếng
- Thảm họa thiên tai – Khi lòng người tỏa sáng trong bóng tối
- Làm điều tốt chưa bao giờ là quá muộn
Xem nhanh
Dự định thực hiện lời hứa
Sáng nay, ông Tư dự định đến thăm một người bạn cũ. Ông đã hứa với ông bạn ấy từ lâu, nhưng cứ hết chuyện này đến chuyện kia khiến lời hứa mãi treo lơ lửng. Nay rảnh rỗi, ông quyết tâm thực hiện, không lần lữa nữa.
Trước khi đi, ông cẩn thận kiểm tra lại túi áo, đội mũ ngay ngắn, rồi mới thong thả dắt chiếc xe máy cũ kỹ ra khỏi cổng.

Nỗi băn khoăn về chiếc xe cũ
Cái xe này đã theo ông biết bao năm, chạy lạch cạch nhưng vẫn bền bỉ. Hôm Tết, cậu con trai cả có đề nghị mua cho ông một chiếc xe đạp điện mới, bảo là đi lại đỡ vất vả. Nhưng ông cứ chần chừ mãi, tiếc cái xe cũ.
Bà Tư thì không giấu nổi sốt ruột:
- Cái gì ông cũng tiếc! Cái xe đạp cũ cũng tiếc, cái xe máy hao xăng cũng tiếc, đến lúc hư hỏng giữa đường lại khổ ra!
Ông Tư khi ấy chỉ cười xòa, gạt phăng:
- Ối dào, xe còn chạy tốt chán!
Sự cố giữa đường
Nhưng sáng nay, ông mới thấm thía lời bà nói.
Chạy được nửa đường, bỗng nhiên chiếc xe khựng lại, giật giật mấy cái rồi… tắt ngúm. Ông thử đề vài lần nhưng chỉ nghe tiếng “cạch cạch” khô khốc. Chẳng có dấu hiệu gì của sự sống. Ông nhìn xuống đồng hồ xăng, rồi vỗ trán thở dài — hết xăng!
- Trời ơi là trời!
Ông Tư lẩm bẩm, tự trách mình sơ ý. Bình thường, ông hay đổ xăng đầy bình, nhưng mấy hôm nay loay hoay dọn dẹp đồ đạc trong nhà, bận túi bụi với bà Tư mà quên khuấy mất.
Không còn cách nào khác, ông đành xuống xe, bắt đầu dắt bộ. Trạm xăng cũng không còn xa lắm, nhưng khi phải đẩy một chiếc xe nặng trịch trên con đường nắng gắt, thì khoảng cách ngắn cũng hóa dài.
Ông vừa đi vừa nghĩ: “Hay là đến lúc mình nên thay đổi rồi, cái xe này bao nhiêu năm rồi, già cả rồi mà cứ cố mãi làm gì.”

Sự tử tế của cậu thanh niên
Mồ hôi lấm tấm trên trán, lưng áo bắt đầu ướt. Chân ông có chút mỏi, nhưng ông vẫn kiên nhẫn lê từng bước. Đang lầm lũi đi, bỗng một cậu thanh niên chạy xe máy ngang qua, thấy ông lật đật dắt xe, liền ngoái lại rồi quay xe lại gần.
- Ông ơi, xe bị sao vậy ạ?
Ông Tư thở hắt ra, vừa quệt mồ hôi vừa nói:
- Hết xăng rồi con ơi, ông đang ráng dắt tới trạm đổ.
Cậu thanh niên gật gù, nhìn chiếc xe cũ rồi cười hiền:
- Ông ngồi nghỉ chút đi, để cháu chạy mua xăng giúp ông!
Ông Tư ngạc nhiên, lắc đầu:
- Ấy chết, làm phiền con quá! Ông tự đi được mà!
Nhưng cậu thanh niên đã nhanh nhẹn dựng xe, rút chai nhựa từ cốp xe rồi phóng đi, chẳng để ông từ chối thêm câu nào. Một lát sau, cậu quay lại với chai xăng nhỏ, cẩn thận đổ vào bình giúp ông.
- Đây ạ, cháu chỉ mua vừa đủ chạy tới trạm xăng thôi, ông đổ đầy bình sau nghen!

Sự tử tế đã thay đổi trong suy nghĩ của ông Tư
Ông Tư nhìn cậu thanh niên, lòng dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả. Lâu nay, ông vẫn nghĩ lớp trẻ bây giờ sống vội, ai cũng cắm mặt vào điện thoại, ít quan tâm đến người xung quanh. Nhưng hôm nay, chính hành động nhỏ bé này đã làm ông suy nghĩ khác đi.
Ông vỗ vai cậu thanh niên, cười tươi:
- Cảm ơn con nhiều nghen! Ông già rồi, hôm nay học thêm một bài học rồi!
Cậu thanh niên cười lém lỉnh:
- Dạ, có gì đâu ông. Ông đi đường cẩn thận nha!
Nhìn theo bóng cậu thanh niên khuất dần, ông Tư thấy lòng nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Ông đứng đó, ngẫm nghĩ một lúc rồi chợt nhớ đến bà Tư, nhớ đến lời con trai cả hôm Tết. Ông tự nhủ:
- Có lẽ đã đến lúc mình nên thay đổi rồi… Cái gì cũ quá cũng nên để nó nghỉ ngơi…
Rồi ông khẽ cười, rồ ga chạy tiếp, lòng nhẹ bỗng như vừa trút được một gánh nặng vô hình.
