5 năm sang Thái Lan làm giúp việc, nông dân Lê Thị Việt học hỏi kinh nghiệm “ướp hoa bất tử” của chủ nhà. Năm 50 tuổi, bà trở về quê hương lập nghiệp với nghề tiền tỷ này.

Sáng tháng 6, nắng nóng miền Trung bất ngờ hạ nhiệt; bà Việt phấn khởi vì thời tiết thay đổi đúng như dự liệu. Tuần trước, bà đặt 1.000 bông hồng từ Đà Lạt về nhà ở huyện Nông Cống, Thanh Hóa để vài ngày tới ướp hoa theo đơn đặt hàng.

“Trong nghề ‘ướp hoa bất tử’, ngoài kỹ thuật thì thời tiết là yếu tố quan trọng nhất. Thời tiết nóng quá hay lạnh quá đều không thể làm được, đúng thời tiết, đúng kỹ thuật thì mới làm được như lọ hoa này, 13 năm vẫn không thay đổi”, chia sẻ với PV Vnexpress, người phụ nữ 63 tuổi chỉ vào lọ hoa hồng bày trong phòng khách. Đó là chiếc bình hoa đầu tiên bà làm khi về Việt Nam.

Sang Thái Lan làm osin

Năm 2001, vợ chồng bà phải trả tiền vay ngân hàng để mua đất đồi theo dự án phủ xanh đất trống đồi trọc. Nhưng bạch đàn vẫn chưa được khai thác thì đã hết hạn vay. Lãi chồng chất, làm lò gạch, trồng hoa màu, buôn bán chỉ giúp vợ chồng bà trả lãi. Được người quen giới thiệu, người phụ nữ quyết định sang Thái Lan làm giúp việc gia đình; với hy vọng có thu nhập khá hơn để trả nợ.

Khi đi, tôi chỉ học được một câu duy nhất bằng tiếng Thái “Cái này là cái gì?” Để mọi người trả lời, tôi ghi lại và học thuộc lòng ”, bà nói.

Việc đầu tiên người phụ nữ này làm khi đến Thái Lan là mua một tấm bản đồ. Bà tìm hiểu xem mình đang đứng ở đâu và cách nào để trở về nhà nhanh nhất; tránh rủi ro ở nơi đất khách quê người.

Nhưng bà Việt nhận ra điều khó vượt qua nhất chính là nỗi nhớ nhà. “Sáng nào tôi cũng nhìn về phía mặt trời mọc vì hướng đó là quê hương của tôi”, người phụ nữ nói. Hàng ngày, bà nấu ăn cho chủ nhà; chăm sóc cậu con trai 2 tuổi sau khi cậu bé đi học về. Nữ giúp việc nhận lương 4.000 baht (thời điểm đó khoảng 1,2 triệu đồng). Trong khi công việc này ở Việt Nam chỉ khoảng 400.000 đồng mỗi tháng.

Xin nghỉ vì không muốn nhàn rỗi

Vốn dĩ luôn làm việc bận bịu, nay nhàn rỗi không ai nói chuyện, bà Việt làm ở đây được 6 tháng thì nghỉ việc. “Tôi muốn bận rộn cả ngày,” người giúp việc nói với chủ nhà bằng tiếng Thái nhỏ. Để giữ chân nhân viên, chủ nhà đã mang về hoa và sách hướng dẫn kỹ thuật ướp hoa tươi theo công nghệ Nhật Bản từ một người quen để bà học hỏi.

Bà ấy không được hứa hẹn về trả lương cho việc này. Nhưng thích công việc đó nên bà Việt không ngại nỗ lực để làm. Mỗi ngày, bà dậy trước 5 giờ để làm mọi việc nhà để có thời gian học kỹ thuật. Có lần, bà Việt tranh thủ dậy sớm tỉa cành nhưng làm sai nên bị chủ mắng, tát. “Tôi thức khuya dậy sớm học nghề, mà bị chửi thì cũng tủi thân lắm. Nhưng khi biết mình sai, tôi chỉ xin lỗi và làm lại”, người giúp việc nói.

Trong một tháng thử nghiệm, bà Việt đã có thể ướp hoa theo phương pháp chuẩn, được chủ nhà tin tưởng thuê thêm người sản xuất tại nhà. Nữ giúp việc tuyển thêm 10 người Việt Nam sang học tập và làm việc. Kể từ đó, bà Việt giao việc trông coi ngôi nhà của bà chủ cho người khác, kết thúc cuộc đời osin của mình.

Bà Lê Thị Việt. Ảnh: Báo Bắc Giang.

Kiên nhẫn để học được nghề tiền tỷ

Lần nọ, ông chủ bị mất hóa đơn, ông ta tức giận và bắt công nhân đến bãi rác thành phố để tìm. Không tìm được, ông tuyên bố đuổi hết toàn bộ nhân viên. “Cuộc sống ở nước ngoài đầy tủi nhục. Tôi tự hứa sẽ không bao giờ để con cháu mình ra nước ngoài kiếm sống. Nhưng tôi cố gắng nhẫn nhịn và kiên trì để học bằng được; vì tôi tin rằng khi về nước, tôi sẽ sống được bằng công việc này”, bà nói.

Những người làm cùng bà Việt thấy tủi thân nên muốn nghỉ việc, bà kiên nhẫn động viên: “Khi nào ông chủ bình tĩnh lại sẽ biết đâu là giải pháp tốt. Để xây dựng xưởng, đào tạo những người làm việc được như chúng ta. Không phải dễ đâu chẳng dại gì họ đuổi”. Đúng như bà Việt nghĩ, ngày hôm sau, ông chủ đã xin lỗi và giữ mọi người ở lại làm.

Sau hai năm làm hoa bất tử theo kỹ thuật Nhật Bản; xưởng sản xuất do bà Việt quản lý bỗng nổi tiếng trên các phương tiện truyền thông Thái Lan. Lúc này, nữ Việt kiều tự tin trả lời phỏng vấn báo chí, giới thiệu về quy trình ướp hoa bằng tiếng Thái.

Cùng lúc đó, bà Việt nhận được thư của chồng báo tin mẹ mất. “Tôi đã đọc nó năm lần mới đọc xong bức thư vì mắt tôi cứ nhòe đi,” bà nói. Động lực để bà Việt học nghề là vì chồng là ông Nguyễn Trọng Uyên gà trống chăm sóc các con, chăm sóc mẹ già và em gái đau ốm.

Ông Uyên kể: “Hồi đó ở quê không mấy ai đi nước ngoài nên nhìn cảnh của tôi ai cũng ái ngại. Nhưng vợ chồng tôi luôn tin tưởng vào tương lai. Tôi luôn động viên bà ấy cố gắng”. Từng nhiều năm trồng và kinh doanh hoa tươi, vợ chồng bà Việt đã có kinh nghiệm tiếp cận nguồn hàng và tìm hiểu nhu cầu của khách hàng.

Về quê khởi nghiệp

Năm 2006, Lê Thị Việt về quê với hơn 20 triệu đồng để khởi nghiệp. “Nguyên liệu để ướp hoa phải nhập ở bên đó, chứ ở nước ta nguồn hoa rất đẹp và dồi dào”, bà nói. Sau hai năm nghiên cứu nguồn nguyên liệu và thị trường, bà bắt tay vào việc “ướp hoa bất tử”.

Hiện bà làm được khoảng 50 mẫu sản phẩm. Có hai loại hoa chính được sử dụng là hoa lan và hoa hồng. Hoa tươi được lựa chọn kỹ càng, ngâm nước để hoa nở đều. Sau khi cắt rời từng bông hoa, những bông hoa sẽ được phủ cát thô và ướp trong hộp kín. Được ướp trong 7 ngày, những bông hoa tươi sẽ trở thành hoa “bất tử” được cắm vào bình thủy tinh và và bảo quản kín.

Học được nghề tiền tỷ nhờ sang Thái Lan làm osin;
Hoa tươi được bà Việt ướp theo công nghệ Nhật Bản có tuổi đời đã 13 năm. Ảnh: Vnexpress.

Trên chiếc bàn gỗ lim cũ kỹ trong căn phòng rộng hơn chục mét vuông, bà Việt ướp 5 bông hồng đầu tiên. Bà lái xe đến TP. Thanh Hóa yêu cầu một cửa hàng bán cho giúp với giá 160.000 đồng một bông; trong đó bà trả cho họ 70.000 đồng. Một tháng sau, bà mới dám quay lại cửa hàng. Không ngờ mấy chục ngày trước hàng đã bán hết sạch.

“Giá hoa không rẻ nhưng mình đã có được khách hàng nên phải mở rộng thị trường”. Bà tính toán rồi đưa hàng ra Hà Nội, Nghệ An, Hạ Long,… chào bán. Ban đầu, mỗi tháng bà làm vài chục bông, sau đó là hàng trăm bông. Giờ đây, mỗi tháng người phụ nữ này đưa ra thị trường khoảng 5.000 bông hoa. Trung bình mỗi năm, doanh thu từ nghề ướp hoa của vợ chồng chị trên một tỷ đồng.

Thành công khi khởi nghiệp ở tuổi 50

Ông Lê Danh Điền, Chủ tịch xã Trung Thành, huyện Nông Cống, cho biết: “Cô Việt rất tài năng khi làm ra những sản phẩm độc đáo. Không ai trong tỉnh, huyện làm được như cô ấy; mang lại lợi ích kinh tế cho gia đình; tạo việc làm cho khoảng 10 lao động địa phương, góp phần tích cực vào sự phát triển của xã ”.

Sản phẩm “Hoa tươi bất tử” của bà Việt là một trong 4 sản phẩm sáng tạo xuất sắc được Hội LHPN tỉnh Thanh Hóa trao giải năm 2019.

“Tôi nhận ra rằng nếu chỉ quẩn quanh lũy tre làng thì sẽ không biết giới hạn của mình. Nhiều người nói 50 tuổi là nửa đời người, nhưng bây giờ tôi mới khởi nghiệp. Thực sự chỉ cần quyết tâm thì không bao giờ là quá muộn ”, chủ xưởng “ướp hoa bất tử” cho biết.