Trời sinh ta ắt có chỗ dùng, là vàng thật thì luôn sáng lấp lánh; chỉ sợ bản thân lười biếng, không chịu tu dưỡng và học hỏi để nâng cao giá trị của bản thân.

Anh thanh niên cho rằng mình có tài, nhưng không được trọng dụng, vì thế mà đau khổ khôn nguôi. Anh hỏi bậc trí giả: “Cuộc đời vì sao lại bất công với tôi như thế?” 

Trí giả lặng im không đáp, chỉ nhặt hòn đá nhỏ ném vào đống đá vụn, và nói: “Cậu hãy nhặt hòn đá ta vừa ném đi”. Anh ta không cách nào tìm được.

Lúc này, trí giả tháo chiếc nhẫn vàng trên tay, ném nó vào đống đá như lúc nãy. Lần này, anh ta rất nhanh đã tìm thấy chiếc nhẫn vàng sáng lấp lánh. Anh ta lập tức tỉnh ngộ.

Trời sinh ta ắt có chỗ dùng, là vàng thật thì luôn sáng lấp lánh; chỉ sợ bản thân lười biếng, không chịu tu dưỡng và học hỏi để nâng cao giá trị của bản thân.