Phúc báo của con cái cũng giống như tiền trong ngân hàng – nếu chỉ rút mà không tích góp, sớm muộn cũng cạn kiệt. Vì vậy, cha mẹ cần giúp con tích đức và tiết kiệm phúc.

Tình yêu thương cha mẹ dành cho con cái thường không có giới hạn. Dù con đã trưởng thành, cha mẹ vẫn luôn lo lắng, chăm sóc từng chút như khi con còn bé. Tuy nhiên, mỗi người đều mang theo phúc báo từ kiếp trước; và những gì họ nhận được trong đời đều đã được định sẵn.

Yêu chiều quá mức có thể hủy hoại phúc báo của con cái

Phúc báo là sự an bài của số mệnh

Người xưa có câu: “Nhất ẩm nhất trác, mạc phi tiền định”, ý chỉ mọi thứ, từ ngụm nước đến miếng ăn, đều đã được định trước bởi nhân quả. Khi con người sinh ra, phúc báo mà họ mang theo là kết quả của những việc thiện đã tích lũy trong kiếp trước. Dù trong đời này, ta có thể tích thêm phúc báo; nhưng điều đó thường không đủ bù đắp nếu chúng ta liên tục tiêu hao nó. Hãy hình dung phúc báo như khoản tiền trong ngân hàng: nếu chỉ rút ra mà không gửi vào, cuối cùng sẽ cạn kiệt. Khi ấy, bất hạnh và khó khăn sẽ ập đến; điều mà cổ nhân đã nhắc nhở qua câu: “Phúc bất tận hưởng”, nghĩa là không nên tiêu xài phúc báo một cách vô độ.

Theo quan niệm truyền thống, mỗi người đều chỉ có một quỹ phúc báo nhất định. Khi quỹ này cạn, sinh mệnh cũng sẽ kết thúc. Vì lẽ đó, cha ông ta luôn dạy con cháu biết hành thiện tích đức, trân quý phúc báo; và tuyệt đối không được tiêu xài nó một cách bừa bãi.

Tuy nhiên, trong xã hội hiện đại, không ít gia đình khá giả luôn tìm cách cho con mình những điều kiện tốt nhất: từ thực phẩm cao cấp; trường học danh giá đến việc đáp ứng mọi nhu cầu xa xỉ của chúng. Nhưng nghịch lý thay, những đứa trẻ lớn lên trong sự sung sướng ấy lại không ít lần trở thành gánh nặng của chính gia đình; thậm chí cuộc sống của chúng đầy rẫy bất ổn và bệnh tật. Nguyên nhân chính là bởi cha mẹ đã vô tình tiêu hao phúc báo của con cái qua việc nuông chiều quá mức.

Phúc báo là phải biết quý tiếc

Các bậc cao tăng trong lịch sử luôn coi trọng phúc báo và trân quý nó bằng lối sống giản dị. Chẳng hạn, pháp sư Hoằng Nhất chỉ ăn cơm cùng dưa muối. Khi có người hỏi liệu dưa muối mặn như thế có ngon không, ông chỉ đáp: “Có vị mặn”. Uống nước trắng thay trà, ông lại nói: “Nhạt cũng có vị của nhạt”. Từ sự đơn sơ ấy, họ nhắc nhở rằng: đừng tiêu phí phúc báo vào những hưởng thụ không cần thiết.

Trong tác phẩm ‘Tăng Quảng Hiền Văn’, có câu: “Lương điền vạn khoảnh, nhật thực nhất thăng; Đại hạ thiên gian, dạ miên bát xích”. Ý rằng dù sở hữu cả cánh đồng phì nhiêu, mỗi ngày cũng chỉ ăn một bát cơm; dù nhà cửa rộng lớn, đêm ngủ cũng chỉ cần một khoảng giường hẹp. Con người chỉ cần đủ để sống, tham vọng quá mức chỉ khiến tâm hồn thêm nặng nề. Bởi vậy, khi có đủ những nhu cầu thiết yếu; hãy biết hài lòng và tránh lãng phí phúc báo mà khó khăn lắm mới có được.

Câu chuyện về vợ của Viên Phàm cư sĩ là một ví dụ sống động. Vào mùa đông, bà may áo bông cho con trai nhưng không dùng bông tơ trong nhà; mà bán đi để lấy tiền làm việc thiện, thay vào đó là sử dụng xơ bông. Khi Viên Phàm thắc mắc, bà nói: “Bông tơ đắt tiền, bán đi có thể giúp được nhiều người khác. Hơn nữa, xơ bông vẫn đủ giữ ấm rồi”. Cách sống đầy trí tuệ này phản ánh quan điểm sâu sắc của người xưa: sống tiết kiệm là một cách bảo tồn phúc báo.

Ngược lại, ngày nay, không ít trẻ em được nuông chiều quá mức; không biết trân trọng giá trị của những gì chúng có. Thói quen lãng phí đồ ăn, tiêu xài hoang phí, và đòi hỏi xa xỉ chính là cách nhanh nhất để tiêu hao phúc báo. Đáng buồn thay, nhiều cha mẹ thà chịu khổ cực nhưng không nỡ để con cái phải chịu thiệt thòi; mà không nhận ra rằng chính điều này lại làm tổn hại đến tương lai của chúng.

Yêu chiều quá mức có thể làm tổn hại phúc báo của con cái
Phúc báo là di sản quý giá nhất cha mẹ để lại cho con hơn là tiền tài (Ảnh: internet)

Người xưa dạy rằng sống xa hoa chỉ khiến dục vọng thêm đầy; dục vọng lớn sẽ dẫn đến vô đức, mà vô đức thì tai họa sẽ ập đến. Vì vậy, cha mẹ nên dạy con lối sống tiết kiệm, biết hành thiện tích đức, trân trọng phúc báo để có một cuộc đời bền lâu và an lành.

Phúc báo là di sản quý giá nhất cha mẹ để lại cho con hơn là tiền tài

Trong Kinh Dịch, có câu: “Tích thiện chi gia tất hữu dư khánh, tích bất thiện chi gia tất hữu dư ương”. Ý nói, gia đình biết làm việc thiện thì sẽ để lại phúc báo cho đời con cháu; còn làm điều ác thì tai họa khó tránh.

Lâm Tắc Từ, một đại thần triều Thanh, từng nói: “Nếu con cháu tôi giỏi hơn tôi, chúng sẽ không cần tiền bạc. Nếu chúng kém cỏi, tiền bạc chỉ khiến chúng thêm tai họa”. Cổ ngữ cũng dạy: “Tích tiền cho con cháu, con cháu chưa chắc giữ được. Tích sách cho con cháu, con cháu chưa chắc đọc được. Tốt nhất là tích âm đức cho chúng”.

Tài sản quý giá nhất mà cha mẹ có thể để lại cho con cái không phải là vàng bạc, mà là phúc đức. Khi tổ tiên sống có đức, con cháu sẽ được hưởng bóng mát từ cái cây phúc ấy. Một gia đình tích thiện không chỉ truyền lại phúc báo; mà còn là tấm gương để các thế hệ sau học tập. Phúc báo không chỉ kéo dài tuổi thọ, mà còn mang lại tài lộc và hạnh phúc bền vững.

Hãy nhớ rằng, yêu thương con đúng cách không phải là cho chúng mọi thứ; mà là dạy chúng biết trân trọng, tiết kiệm và tích đức. Đó mới là món quà vô giá, bảo vệ con khỏi những tai ương và mang lại một cuộc đời viên mãn.