Đắng, mặn, chua, cay…trên đời này có ai không từng nếm? Đâu có nỗi khổ nào mà chẳng cần phải vượt qua.

Con người sống ở trên đời, họ thường hay tìm cách trốn chạy khỏi những cay đắng, mặn mòi, chua chát và chỉ thích tận hưởng sự ngọt ngào; thế nhưng nếu không có chua, cay, mặn, đắng thì vị ngọt kia chắc cũng đâu có ý vị gì. Nếu khắp mọi nơi đều là vị ngọt thì chẳng phải là sẽ chán ngấy đó sao.

Đắng, mặn, chua, cay...trên đời này có ai không từng nếm? Đâu có nỗi khổ nào mà chẳng cần phải vượt qua.
Hãy tự mình ghi nhớ: “Đạo không nằm ở trên bầu trời, đạo là nằm ở trong tim” (ảnh chụp màn hình cafef.vn).

Con người khi học được cách nhìn sâu vào nội tâm, tìm và hiểu được sức mạnh trong chính mình thì khi ấy sẽ thấy được lối ra.

Và rồi nếu có thể làm được như thế thì mọi khổ đau cũng bỗng chốc mà hóa thành không; trước mắt lại là biển rộng, trời cao; cứ thế mà ung dung, tự tại sống giữa cuộc đời.

Vậy nên đừng sợ cô đơn, đừng ôm giữ oán hận, đừng tiếc nuối những thứ đã qua, đừng sợ sự chia ly, từ biệt; hãy học cách buông bỏ để thấy nhẹ nhàng hơn.

Sự cô đơn – một nỗi khổ cần vượt qua trong đời

Hẳn rồi ai cũng sẽ phải trải qua những khoảnh khắc của sự cô đơn. Nhưng đó cũng là điều cần thiết của cuộc sống này để giúp cho mỗi chúng ta được trưởng thành hơn.

Phải chăng là chúng ta đã lệ thuộc và dựa dẫm quá nhiều? Lúc bé thì dựa vào cha mẹ; lớn lên thì gắn kết với người yêu; về già lại phụ thuộc vào con cái. Nếu cứ mãi dựa vào ai đó thì chỉ làm ta thêm mềm yếu. Vậy nên, cô đơn một chút cũng không phải là điều quá tệ; bởi những lúc như thế ta sẽ học được cách mạnh mẽ và cứng cáp hơn.

Người ta nói cô đơn sẽ làm cho con người tỉnh táo nhất; trong khi một mình có thể lặng lẽ để suy nghĩ, hoàn thiện bản thân, lắng nghe những điều từ nội tâm mình. Khi tâm bình lặng, ta có thể tìm ra hướng đi và làm chủ được cuộc sống của chính mình.

Đừng để oán hận gắn kết bản thân với khổ đau

Yêu thương và oán hận chính là hai mặt của cuộc sống; người biết cho đi yêu thương sẽ chẳng còn oán hận; tuy vậy kỳ lạ là con người ngày nay yêu thương chẳng được bao nhiêu còn oán hận thì cứ chất cao như núi. Mấy ai hiểu được rằng, oán hận càng lớn thì tổn thương lại càng nhiều.

Đừng để oán hận gắn kết bản thân với khổ đau
Oán hận người khác cũng chính là đang tự hại chính mình (ảnh: ppacademy).

Do đó, bản thân mỗi người sẽ ít mỏi mệt hơn khi không để ý, quan tâm đến quá nhiều thứ. Hạnh phúc thực ra không khó để có được đâu; chỉ cần xem nhẹ được mất, bớt suy tư, bớt bình phẩm; quên đi những điều không vui, yêu thương nhiều hơn, cho đi nhiều hơn…và cứ thế hạnh phúc sẽ đến với chính ta một cách rất nhẹ nhàng.

Nuối tiếc quá khứ là đang đánh mất hiện tại

Nếu cứ mải miết sống trong những tiếc nuối thì cả đời này sẽ dằn vặt chẳng lúc nào được yên. Đường đời dù là thẳng tắp hay đầy rẫy những ngã rẽ, một khi đã bước qua thì chắc chắn không thể quay đầu. Vậy nên thứ gì đã trôi qua rồi thì thôi, việc ôm giữ những ký ức của quá khứ cũng đâu phải là điều cần thiết phải làm.

Có cần vì những chuyện cũ của ngày hôm qua mà làm cho tâm trạng của ngày hôm nay trở nên tồi tệ?

Con người ta dường như cứ thích để mình bị quá khứ đeo đuổi; họ để mặc bản thân chìm đắm trong những ngày xưa cũ và bắt đầu luyến tiếc; luyến tiếc vì sao không làm được gì đó, luyến tiếc vì để mất danh vọng, tiền tài; luyến tiếc vì không giữ được người mình yêu nhất…

Học cách để chấp nhận rằng cuộc sống này có những thứ đâu thể vãn hồi. Cứ mãi luyến tiếc điều đã qua chẳng phải là đang tự phủ lên chính mình một lớp mây mù ảm đạm.

Do vậy, hãy nhìn về phía trước, đừng tiếp tục trì hoãn con đường dưới chân. Chuyện gì qua rồi thì để nó qua, chuyện gì đến sẽ phải đến. Chẳng phải sự vui vẻ ở hiện tại mới là điều quan trọng nhất lúc này đó sao.

Buông bỏ là cách để cuộc sống bớt khổ đau

Buông bỏ ở đây không phải là nói về vật chất, bạc tiền mà là đặt xuống cái tâm tham lam, sầu não, ngờ vực… Nếu không thể buông bỏ được chúng; dần dần tâm hồn sẽ chỉ chìm ngập trong những toan tính, đua chen; đến lúc ấy e rằng cuộc sống không có lấy nổi một ngày nào yên ổn…

Những nỗi khổ cần vượt qua để bình thản giữa dòng đời
Mấy ai đong đếm được cái sự khổ trên đời; mấy ai biết được mình đã trải qua bao nhiêu thương tổn? (ảnh: thoidihoc.com).

Cuộc sống này cần phải biết buông bỏ. Càng vướng mắc thì đau khổ lại càng đeo bám. Càng quan tâm, càng coi trọng thì càng làm tổn thương chính mình. Bởi vậy nên ai học được cách buông bỏ càng nhanh thì người ấy sẽ càng sớm được nhẹ nhàng, thanh thản.

Chia ly vốn là điều tất yếu của cuộc sống

Hội ngộ và chia ly là cái lẽ dĩ nhiên trên đời. Có duyên thì gặp, hết phận lại đi; âu cũng là số phận. Chỉ cần hiểu được rằng chẳng có thứ gì trên đời này là mãi mãi…

Thế giới này thật lạ! Đôi khi quá đỗi rộng lớn; bao la đến nỗi chỉ cần một lần chia xa là vĩnh viễn chẳng thể gặp nhau thêm lần nữa. Nhưng có lúc lại nhỏ bé vô cùng; bé đến mức vừa mới tạm biệt đây thôi nhưng quay đầu lại đã thấy họ ngay trước mắt… Vậy nên có lẽ điều lớn nhất cần làm trên đời chỉ là trân trọng những gì đang có mà thôi.

Đã sinh ra ở giữa cuộc đời này con người sẽ chẳng ai có được cuộc sống hoàn mỹ, như ý; tham vọng càng nhiều con người lại càng trở nên đau khổ. Con người khi đến với đời là một tấm thân trần, lúc tạ thế rồi cũng thành cát bụi; vốn có ai mang đến và mang đi được gì đâu; vậy thì sao không học cách để bình thản trước tất cả. Cưỡng cầu làm chi khi mà mọi sự rồi cũng hóa thành hư ảo vào khoảnh khắc nhắm mắt xuôi tay.

Những nỗi khổ cần vượt qua trong đời cũng giống như việc trèo qua những nấc thang để chạm được vào sự bình thản; bước qua được sẽ thấy mọi chuyện thật nhẹ nhàng, bước không qua thì cảm giác như gặp bất hạnh triền miên…suy cho cùng thì đau khổ hay không lại nằm ở tâm thái của chính bản thân mình.

Xem thêm: