Bài thơ Nhớ Quê của Vũ Trung khắc họa nỗi day dứt của người con xa xứ, trọn nghĩa hiếu trung chưa tròn. Lời thơ mộc mạc mà lay động, gợi thương nhớ quê nhà khôn nguôi.
- Ông nội – Ký ức lặng thầm nuôi dưỡng một đời con cháu
- Bến phà Bình – Dấu nối ký ức đôi bờ Chí Linh – Nam Sách
- Tìm về cội nguồn Đạo hiếu – Chìa khóa vàng dạy con lòng hiếu thảo
NHỚ QUÊ
Tác giả: Vũ Trung
Xa quê thoáng chốc mấy mươi năm
Trắc trở đò giang khó viếng thăm
Chẳng biết cha buồn ngồi nghĩ ngợi
Không hay mẹ tủi ngóng xa xăm
Sông xanh một thuở vào hoài niệm
Mây trắng hôm nào trốn biệt tăm
Chữ hiếu không tròn lòng ray rứt
Ngổn ngang ruột sót mối tơ tằm.
Xem nhanh
Nỗi nhớ quê hương – Dòng cảm xúc xuyên suốt trong thơ Vũ Trung
Bài thơ Nhớ Quê của Vũ Trung mở đầu bằng hai câu thơ:
“Xa quê thoáng chốc mấy mươi năm
Trắc trở đò giang khó viếng thăm”
Chỉ với đôi câu thơ đơn sơ ấy, nhà thơ đã gợi lên cả một khoảng không gian và thời gian xa cách. Nỗi nhớ quê hiện lên vừa bất lực vừa đắng đót. Hình ảnh “trắc trở đò giang” không chỉ nói đến địa lý cách trở mà còn là ẩn dụ cho những lo toan, bộn bề cuộc sống khiến người con chưa thể trở về nơi chôn nhau cắt rốn.
Ở đây, quê hương hiện lên như một miền ký ức thiêng liêng mà mỗi khi nhớ đến, lòng người lại dâng đầy tiếc nuối và xót xa. Đây chính là điểm đặc sắc trong thơ Vũ Trung: Tác giả không cần dùng đến những hình ảnh hoa mỹ, chỉ với lời thơ chân thành đã đủ lay động lòng người.
Tình cha mẹ – điểm tựa âm thầm mà lớn lao
Nhắc đến quê nhà, không thể không nhắc tới cha mẹ – những người ngày đêm đợi chờ đứa con đi xa trở về.
“Chẳng biết cha buồn ngồi nghĩ ngợi
Không hay mẹ tủi ngóng xa xăm”
Hai câu thơ đầy day dứt đã vẽ nên hình ảnh người cha âm thầm lo lắng, người mẹ lặng lẽ ngóng trông trong nỗi buồn tê tái. Thời gian và khoảng cách không chỉ khiến người con đau đáu mà còn làm lòng cha mẹ héo hon từng ngày. Trong văn hóa phương Đông, đặc biệt là văn hóa Việt Nam, chữ hiếu luôn là gốc của đạo làm người. Và khi chưa trọn chữ hiếu, người con càng ray rứt, đau lòng.

Quê nhà – miền ký ức không thể phai mờ
“Sông xanh một thuở vào hoài niệm
Mây trắng hôm nào trốn biệt tăm”
Hình ảnh con sông xanh, mây trắng là biểu tượng cho tuổi thơ trong sáng, bình dị mà ai đi xa cũng khắc khoải tìm về. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn trong hoài niệm. Quê hương không chỉ là nơi chôn rau cắt rốn, mà còn là mảnh đất lưu giữ những kỷ niệm đẹp đẽ nhất đời người.
Thơ Vũ Trung ở điểm này chạm vào chiều sâu văn hóa dân tộc: sự gắn bó máu thịt với làng quê, với thiên nhiên, với những điều bình dị mà vô cùng thiêng liêng.

Nỗi day dứt vì chữ hiếu chưa trọn – thông điệp nhân văn trong thơ Vũ Trung
Khép lại bài thơ là hai câu:
“Chữ hiếu không tròn lòng ray rứt
Ngổn ngang ruột sót mối tơ tằm”
Chữ “ngổn ngang” và “mối tơ tằm” gợi một nỗi buồn dai dẳng, âm ỉ. Nó không ồn ào mà lặng lẽ thấm sâu vào từng đêm trằn trọc. Mối tơ tằm ấy vừa là nghĩa nặng tình sâu; vừa là sợi dây ràng buộc khiến người con đi xa không phút nào nguôi thương nhớ.
Trong bối cảnh xã hội hiện đại, khi dòng người ly hương mưu sinh ngày càng nhiều; thông điệp của bài thơ càng trở nên có sức lay động: Hãy trở về, khi còn có thể, khi cha mẹ vẫn còn đợi ta.
Giá trị văn hóa và nghệ thuật đặc sắc của bài thơ Nhớ Quê
Bài thơ Nhớ Quê không cầu kỳ về ngôn từ, không trau chuốt hình ảnh đến kiểu cách. Chính sự giản dị trong câu chữ, trong nhịp thơ mộc mạc đã làm nên sức lay động sâu sắc. Tác giả không sa vào những triết lý to tát, chỉ bằng nỗi niềm chân thật; ông đã khắc họa thành công tình cảm thiêng liêng nhất: tình yêu quê hương, tình thương cha mẹ.
Về mặt văn hóa, Nhớ Quê là tiếng lòng của hàng triệu người con Việt Nam từng rời làng quê ra đi lập nghiệp. Nó nhắc nhớ mỗi chúng ta về cội nguồn, về đạo lý uống nước nhớ nguồn – điều đã trở thành bản sắc của dân tộc ta qua bao đời.
Lời nhắn nhủ từ bài thơ Nhớ Quê của Vũ Trung
Mỗi câu thơ của Vũ Trung như một lời nhắc: nếu còn cha mẹ, hãy trở về. Nếu chưa thể về, hãy gọi một cuộc điện thoại, hãy gửi một lời hỏi han. Bởi thời gian không đợi ai, cha mẹ cũng chẳng thể chờ ta mãi.
Đọc Nhớ Quê, ai cũng sẽ thấy mình trong đó – một đứa con đi xa, mang nặng nghĩa tình với đất mẹ, với mái nhà xưa, với bóng hình cha mẹ già nua đang trông đợi.