Nhận tin mẹ mất, trung sĩ Phục đau đớn; anh lặng lẽ dựng tạm một bàn thờ tại khu cách ly để vái vọng đấng sinh thành.

Chiều 17/5, gia đình Trung sĩ Phùng Minh Phục (thuộc Trung đoàn 738, đóng tại Long An) sẽ đưa mẹ anh về nơi an nghỉ cuối cùng. Như nỗi đau buồn chịu đựng từ 2 ngày qua, chiều nay anh Phục chỉ có thể lặng nhìn qua điện thoại khoảnh khắc người mẹ yên nghỉ trong lòng đất.

Cái chết của mẹ là điều anh Phục không ngờ tới. Sáng 15/5, bà ra đi đột ngột, khiến anh Phục – người con trai độc nhất, bàng hoàng. Khi đó, anh đang làm nhiệm vụ cách ly tại Trung đoàn, hỗ trợ 43 công dân nhập cảnh từ Mỹ trở về vài ngày trước. “Tôi là con trai một trong gia đình nên rất được mẹ thương yêu. Sự ra đi đột ngột của mẹ khiến tôi rất đau lòng”, anh chia sẻ cùng Dân Trí.

Cấp trên của anh Phục, Trung tá Đậu Bá Hà kể, ban đầu, gia đình có làm đơn xin cho Phục về chịu tang mẹ; nhưng giữa tình hình dịch Covid-19 đang phức tạp, Trung đoàn đã giải thích để gia đình hiểu cùng nhau chống dịch.

Nỗi buồn mất mẹ của quân nhân trẻ (ảnh chụp màn hình báo Dân Trí).

Cảm thương, chia sẻ mất mát cùng anh Phục, những người cùng trung đoàn 738 đã lập một ban thờ ngay trong khu cách ly chàng trai trẻ có thể vái lạy mẹ từ xa. Những nghĩa cử từ những người quân nhân, khiến anh Phục phần nào vơi bớt nỗi đau buồn.

“Đang trong giai đoạn phức tạp, tôi chỉ biết tiễn biệt mẹ từ xa. Tôi mong muốn dịch nhanh được khống chế để có thể về thắp hương trên ban thờ mẹ”, anh Phục chia sẻ.

Bác sĩ vái vọng: “Con không thể về đám tang mẹ…”

Giống hoàn cảnh anh Phục, cũng có những bác sĩ nơi tuyến đầu chống dịch, đành nén đau không về lo lễ tang khi người thân qua đời.

Sự việc như thế mới xảy ra tại khu cách ly Bệnh viện Bệnh nhiệt đới trung ương. Theo báo Tuổi Trẻ, bác sĩ T.V.G. và vợ – cũng là bác sĩ, vừa sinh hoạt kiểu cách ly vừa chữa bệnh cho 318 bệnh nhân. Mấy hôm trước, mẹ vợ bác sĩ qua đời sau 6 năm chiến đấu với căn bệnh ung thư.

Nhà ở ngay Bà Triệu, chỉ cách bệnh viện vài chục phút chạy xe, nhưng cả hai anh chị đều không thể về lo tang cho mẹ được. Cả hai chỉ có thể vái vọng mẹ từ trong bệnh viện.

Một bác sĩ làm cùng anh chị G. kể: “Mẹ đồng nghiệp bị ung thư phổi di căn xương, phổi. Cô luôn kiên cường chống chọi với bệnh tật, không bao giờ làm phiền ai, không để con cái lo lắng cho mình.

Mặc dù yếu nhưng cô luôn cố gắng chăm sóc hai cháu để anh chị yên tâm công tác. Cả năm nay anh chị đều rất ít khi ở nhà. Và bây giờ là đang cách ly tại bệnh viện. Anh là tiến sĩ, bác sĩ tuyến đầu trong cuộc chiến chống Covid-19. Chị cũng là bác sĩ của bệnh viện.

Gần đây, sau 6 năm chống chọi với bệnh ung thư phổi giai đoạn muộn với tổn thương di căn xương, não, di căn phổi, tràn dịch màng phổi, những ngày cận kề cô chỉ có một ước muốn là chờ các con được về nhà và mẹ con gặp nhau lần cuối.

Nhưng cô đã không thể đợi được anh chị. Cô mạnh mẽ lắm, không một lời kêu ca, làm phiền đến ai cả, cứ một mình chịu đựng, một mình chiến đấu.

Cô luôn chu đáo việc nhà, cơm nước, đưa đón, chăm lo cho các cháu đi học. Những ngày cuối đời không có các con bên cạnh, mặc dù con cái ở ngay Hà Nội thôi mà sao xa xôi thế, cô đã không kịp gặp hai con. Thương cô và thương đồng nghiệp của mình quá”.