Công nghệ – vốn dĩ được sinh ra để kết nối con người – lại vô tình khiến chúng ta xa nhau hơn bao giờ hết. Những chiếc điện thoại không chỉ chiếm lấy thời gian, mà còn dần thay thế những cuộc trò chuyện và làm mờ nhạt sự gắn bó giữa các thành viên trong gia đình. Có lẽ, chỉ cần một lần đặt điện thoại xuống, chúng ta sẽ nhận ra rằng yêu thương vẫn luôn ở gần, chỉ cần ta biết dành thời gian để trân trọng.
- Cột Đèn Tự Ti – Phần 4
- Làm điều tốt chưa bao giờ là quá muộn
- Sinh nhật và cội nguồn – sự kết nối giữa con người và vũ trụ
- 12 cách dạy con phân biệt đúng sai bằng tình yêu thương
Xem nhanh
Khi công nghệ “kết nối” nhưng lại chia cắt
Trong thời đại công nghệ, những thiết bị vốn được sinh ra để kết nối con người với nhau lại đang âm thầm làm điều ngược lại: khiến người ta xa nhau ngay cả khi đang ngồi chung một mái nhà. Nếu những chiếc điện thoại biết nói, có lẽ chúng sẽ không giấu nổi tiếng thở dài.
Khi người lớn thôi lắng nghe
Chiếc điện thoại của mẹ mở đầu câu chuyện bằng giọng trầm buồn:
- “Chủ nhân của tôi – một người phụ nữ tận tụy, ngày nào cũng cố gắng giữ sợi dây gắn kết gia đình. Hôm qua, bà muốn tâm sự với chồng về chuyện con gái học hành. Nhưng ông ấy, tay đang lướt mạng xã hội, mắt dán vào những đoạn tin tức đầy biểu cảm từ tận đâu đâu. Sau cùng, bà chỉ lặng lẽ gửi một tin nhắn: ‘Mình nói chuyện chút được không?’. Tin nhắn nhận lại là một chữ cụt ngủn: ‘Mai’.”
Chiếc điện thoại của bố cũng không khá hơn, thậm chí mang nỗi chua chát:
- “Ông chủ của tôi luôn viện lý do ‘bận’. Nhưng thật ra là bận đọc những bình luận dông dài trên diễn đàn. Có lần, vợ nhắn: ‘Ra nói chuyện chút nha’, ông chỉ gõ lại nhanh gọn: ‘Bận!’. Mà tôi biết rõ, ông đâu có họp hành gì, chỉ đang lướt qua mấy bài viết về bóng đá và chính trị mà ông cũng chẳng buồn nhớ đến ngày mai.”

Khi con trẻ lạc trong màn hình
Đến lượt điện thoại con gái, giọng pha chút mỉa mai:
- “Cô chủ tôi từng rất thân thiết với mẹ. Nhưng dạo này, người tâm sự với cô nhiều nhất lại là tôi – một cái điện thoại. Mẹ gọi xuống ăn cơm, cô đọc tin nhắn, rồi… để đó. Bạn trai mới là người được cô phản hồi ngay lập tức. Chỉ khi tin nhắn thứ hai hiện lên với lời dọa: ‘Không xuống là mẹ tắt Wi-Fi đó!’, thì cô mới chịu lò dò xuống nhà – tay vẫn dính chặt lấy tôi.”
Điện thoại cậu con trai góp thêm:
- “Chủ tôi nghiện game nặng. Cứ dán mặt vào tôi suốt, chẳng thèm nhìn ai. Bố gọi, mẹ nhắc – chỉ là tiếng vọng xa xôi. Chỉ khi mạng lag hay pin cạn, cậu mới buông tôi xuống… nhưng cũng chỉ để đi tìm sạc.”

Khi công nghệ buộc phải im lặng
Và rồi… một buổi tối nọ, sự cố mất điện xảy ra. Không có Wi-Fi. Không pin. Không màn hình xanh sáng rực. Những chiếc điện thoại im lặng, bất lực nhìn nhau.
Kết nối thật sự quay trở lại
Và điều kỳ lạ xảy ra – những con người trong căn nhà nhỏ ấy bắt đầu trò chuyện thật sự.
Bố hỏi mẹ:
- “Em ăn gì chưa?”
Mẹ quay sang con gái:
- “Hôm nay ở trường thế nào?”
Cậu con trai, lần đầu tiên trong nhiều tuần, ngẩng mặt lên:
“Mẹ, ngày mai con có tiết thể dục, nhớ cho con cái áo xanh nha.”
Không có âm thanh nào từ loa điện thoại, chỉ có tiếng người – ấm áp, thật lòng, và… người thật. Cả gia đình ngồi gần nhau, ăn bữa cơm trong ánh nến, kể chuyện ngày xưa, nhắc lại những lần cùng đi chơi, rồi cùng bật cười vì những ký ức ngô nghê. Không một ai đụng đến điện thoại. Không một ai bận bịu “thế giới ngoài kia”.
Và trong góc bàn, những chiếc điện thoại – lần đầu tiên trong đời – thấy nhẹ nhõm. Vì hôm nay, chúng không phải là trung tâm của mọi sự chú ý. Hôm nay, con người thực sự dành thời gian cho nhau.

Chạm vào nhau, không cần qua màn hình
Câu chuyện ấy, nghe tưởng như một phép màu xa lạ, nhưng thực ra lại rất gần. Có khi, chính mỗi chúng ta đều đang sống trong đó. Công nghệ không có lỗi – nó là công cụ. Nhưng khi công cụ trở thành nơi trú ẩn, nơi thay thế cho tình thân, thì chính chúng ta đã dựng lên một bức tường vô hình giữa những người mình thương yêu.
Hãy thử một lần… tắt máy. Đặt điện thoại xuống. Mở lòng ra. Và kết nối bằng lời nói, bằng ánh mắt, bằng sự lắng nghe – như ngày xưa.