Học tiếng Trung qua chuyện ý nghĩa là một trong những cách thú vị giúp bạn học tiếng Trung hiệu quả.

Qua các câu chuyện ý nghĩa, bạn học được nhiều từ vựng và ngữ pháp tiếng Trung cơ bản, thông dụng. Các câu chuyện cũng đem đến nhiều bài học cuộc sống quý giá. Qua đó giúp ta sống tốt và sống một cuộc đời nhiều ý nghĩa hơn.

Cách học học này có thể giúp bạn vừa yêu thích, vừa giải trí, vừa cải thiện kĩ năng đọc mà lại học được rất nhiều bài học bổ ích.

Hôm nay chúng ta hãy cùng đến với câu chuyện: Mỹ nhân ngóng sau hổ dữ phục trước, bậc quân tử nên tiến hay lùi?

Tìm kiếm tiên nhân

南宋紹興(西元1131-1162)初年,有一位名叫黃樸的求仙訪道者,不遠萬里慕名來到武夷山尋訪神仙。

Nánsòng shàoxīng (xīyuán 1131-1162) chū nián, yǒuyī wèi míng jiào huáng pǔ de qiú xiān fǎng dào zhě, bù yuǎn wànlǐ mùmíng lái dào wǔyíshān xúnfǎng shénxiān.

Vào những năm đầu của Thiệu Hưng (1131-1162 sau Công Nguyên) thuộc triều đại Nam Tống, có một người tên là Hoàng Phác, vì lòng kính mộ mà không ngại đường xa đến núi Vũ Di để tìm kiếm tiên nhân.

隻見武夷山石壁崚嶒,泉水清冽,紫氣繚繞。見此美景仙境,黃樸滿心歡喜,他覺得在此一定能拜得一位仙師,有朝一日也可名列仙班了。

Zhī jiàn wǔyíshān shíbì léng céng, quánshuǐ qīngliè, zǐ qì liáorào. Jiàn cǐ měijǐng xiānjìng, huáng pǔ mǎnxīn huānxǐ, tā juédé zài cǐ yīdìng néng bài dé yī wèi xiān shī, yǒuzhāoyīrì yě kě míng liè xiān bānle.

Núi Vũ Di với vách núi sừng sững trùng điệp, nước suối trong vắt, khói tím lượn lờ quẩn quanh. Nhìn thấy chốn bồng lai tiên cảnh, Hoàng Phác lòng tràn đầy vui sướng, cảm thấy mình nhất định có thể bái kiến ​​được một vị tiên sư, và một ngày nào đó cũng sẽ đắc đạo thành tiên.

Mỹ nhân ngóng sau

可是走了約幾日,踏遍整個武夷,卻不見一位羽流仙家。一日已近黃昏,尋師一天的他來到了白雲岩下,只見山麓間有一草屋。“咯吱”一聲,草屋門開了;一位美貌非凡的道姑緩步出來。

Kěshì zǒule yuē jǐ rì, tà biàn zhěnggè wǔyí, què bùjiàn yī wèi yǔ liú xiān jiā. Yī rì yǐ jìn huánghūn, xún shī yītiān de tā lái dàole báiyún yánxià, zhǐjiàn shānlù jiān yǒuyī cǎowū.“Gēzhī” yī shēng, cǎowū mén kāile; yī wèi měimào fēifán de dàogū huǎn bù chūlái.

Nhưng sau khi đi bộ vài ngày, ngao du khắp Vũ Di, vẫn không thấy vị đạo sĩ tiên gia nào. Một hôm trời sắp chạng vạng, sau khi tìm sư suốt một ngày trời, ông đi đến dãy núi Bạch Vân và thấy một ngôi nhà tranh ở chân núi. “Cạch” một tiếng, cánh cửa nhà tranh hé mở, một đạo cô dung mạo phi phàm chậm rãi bước ra.

見此,黃樸急忙趨前施禮,並問何處尋仙。道姑答道:洞天仙府與神仙都不是凡人能找到的。現天色已晚,今晚就在此歇腳,明日再尋吧!

Jiàn cǐ, huáng pǔ jímáng qū qián shīlǐ, bìng wèn hé chù xún xiān. Dàogū dá dào: Dòng tiānxiān fǔ yǔ shénxiān dōu bùshì fánrén néng zhǎodào de. Xiàn tiānsè yǐ wǎn, jīn wǎn jiù zài cǐ xiējiǎo, míngrì zài xún ba!

Thấy vậy, Hoàng Phác vội vàng bước tới chào và hỏi làm sao mới có thể tìm được Thần tiên. Đạo cô trả lời: “Động Thiên tiên phủ và Thần tiên không phải là thứ người phàm muốn tìm là thấy. Bây giờ đã muộn, vì vậy tối nay ngài hãy dừng lại ở đây nghỉ ngơi, ngày mai lại tìm kiếm!”

黃樸是一個心懷道德禮儀之人,頓時覺得不妥,立刻作揖謝過道姑,解釋到:一位女子獨處草屋,我豈能在此留宿。孤男寡女怎能同處一室,違反道德禮儀的事萬萬做不得!而且此事又關乎道門清譽,我今日絕難從命。

Huáng pǔ shì yī ge xīnhuái dàodé lǐyí zhī rén, dùnshí juédé bù tuǒ, lìkè zuòyī xièguò dàogū, jiěshì dào: Yī wèi nǚzǐ dúchǔ cǎowū, wǒ qǐ néng zài cǐ liúsù. Gū nán guǎnǚ zěn néng tóng chù yī shì, wéifǎn dàodé lǐyí de shì wàn wàn zuò bùdé! Érqiě cǐ shì yòu guānhū dàomén qīng yù, wǒ jīnrì jué nán cóngmìng.

Hoàng Phác là một người đạo đức và lễ nghĩa, đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không đúng, vội chắp tay đa tạ đạo cô và giải thích: “Một nữ tử ở một mình trong ngôi nhà tranh, làm sao tại hạ có thể ở lại đây được. Cô nam quả nữ sao có thể chung một phòng, những chuyện trái với đạo đức và lễ nghĩa tại hạ tuyệt đối không thể làm! Hơn nữa chuyện này còn liên quan đến thanh danh của Đạo gia, cho nên tại hạ không thể nghe theo được”.

道姑緊接道:此地多虎,晚上戶外極為危險,還是進來為好,我這也是恐怕你受傷啊!黃樸堅決不進道姑所住的草屋之中,但他看看天色也晚了,道路也不熟悉, 實在沒辦法走夜路,只好坐在草屋外面。

Dàogū jǐn jiē dào: Cǐdì duō hǔ, wǎnshàng hùwài jíwéi wéixiǎn, háishì jìnlái wèi hǎo, wǒ zhè yěshì kǒngpà nǐ shòushāng a! Huáng pǔ jiānjué bù jìn dàogū suǒ zhù de cǎowū zhī zhōng, dàn tā kàn kàn tiānsè yě wǎnle, dàolù yě bù shúxī, shízài méi bànfǎ zǒu yè lù, zhǐhǎo zuò zài cǎowū wàimiàn.

Đạo cô liền nói: “Ở đây nhiều hổ, ở ngoài ban đêm vô cùng nguy hiểm, tốt nhất là vào trong nhà, ta đây cũng là sợ ngài bị thương mà thôi! Hoàng Phác kiên quyết không bước chân vào ngôi nhà tranh mà đạo cô đang ở, nhưng vì trời đã tối, lại không quen đường, quả thực ban đêm không thể tiếp tục lên đường tìm sư, đành ngồi ở bên ngoài nhà tranh”.

Hổ dữ trước mặt

半夜裡,山裡一片漆黑。遠處傳來陣陣虎嘯之聲,慢慢的聲音離草屋越來越近了,近的好像隨時都會撲過來一樣;最後老虎現身了,黑夜中兩隻發光的虎眼就在眼前。

Bànyè lǐ, shān lǐ yīpiàn qīhēi. Yuǎn chù chuán lái zhèn zhèn hǔ xiào zhī shēng, màn man de shēngyīn lí cǎowū yuè lái yuè jìnle, jìn de hǎoxiàng suíshí dūhuì pū guòlái yīyàng; zuìhòu lǎohǔ xiànshēnle, hēiyè zhōng liǎng zhī fāguāng de hǔ yǎn jiù zài yǎnqián.

Lúc nửa đêm, trong núi tối đen như mực. Tiếng hổ gầm xa xăm vọng lại, dần dần tiếng hổ cách ngôi nhà tranh càng ngày càng gần, tưởng như chúng có thể nhảy vồ bất cứ lúc nào; cuối cùng thì hổ cũng xuất hiện, trong màn đêm đen kịt chỉ thấy đôi mắt của hổ dữ đang phát sáng.

渾身嚇得篩糠的黃樸,已經兩腿發軟、後背直冒冷汗。“咯吱”後面的草屋門,又忽然打開了一條縫。道姑在裡面焦急的呼他,趕快進來躲避猛虎。

Húnshēn xià dé shāikāng de huáng pǔ, yǐjīng liǎng tuǐ fā ruǎn, hòubèi zhí mào lěnghàn.“Gēzhī” hòumiàn de cǎowū mén, yòu hūrán dǎkāile yītiáo fèng. Dàogū zài lǐmiàn jiāojí de hū tā, gǎnkuài jìnlái duǒbì měnghǔ.

Hoàng Phác sợ đến nỗi toàn thân run rẩy, hai chân mềm nhũn, lưng đổ mồ hôi lạnh. “Cạch” phía sau cánh cửa ngôi nhà tranh, đột nhiên hé mở. Đạo cô ở bên trong lo lắng gọi lớn: “Mau chạy vào trong để tránh hổ dữ”.

可是,黃樸此時想到的不是自己的性命,而是本是來尋道,卻不敢違背一點天理呀!頓時鐵了心不做,寧死也不肯孤男寡女同處一室,又一次回絕了道姑。說來也神奇,霎時老虎也不再向前,一人一虎就這樣在黑夜中對峙著。

Kěshì, huáng pǔ cǐ shí xiǎngdào de bùshì zìjǐ dì xìngmìng, ér shì běn shì lái xún dào, què bù gǎn wéibèi yīdiǎn tiānlǐ ya! Dùnshí tiěle xīn bù zuò, nìng sǐ yě bù kěn gū nán guǎnǚ tóng chù yī shì, yòu yīcì huíjuéle dàogū. Shuō lái yě shénqí, shàshí lǎohǔ yě bù zài xiàng qián, yīrén yī hǔ jiù zhèyàng zài hēiyè zhōng duìzhìzhe.

Khí phách bậc quân tử

Nhưng Hoàng Phác lúc này không nghĩ tới tính mạng của bản thân, vốn là đi tìm chính Đạo, nên không dám làm trái ý trời! Bỗng chốc ông hạ quyết tâm, thà chết chứ không thể cô nam quả nữ chung một phòng, lại một lần nữa cự tuyệt đạo cô. Mà cũng thật kỳ lạ, khi đó con hổ cũng không tiến lên phía trước nữa, một người một hổ cứ thế giằng co nhau trong bóng tối.

不知時間過去了多久,天漸漸亮了,老虎兇猛的樣子可以看的一清二楚,然而此時猛虎卻忽然掉頭走了。

Bùzhī shíjiān guòqùle duōjiǔ, tiān jiànjiàn liàngle, lǎohǔ xiōngměng de yàng zǐ kěyǐ kàn de yī qīng’èr chǔ, rán’ér cǐ shí měnghǔ què hūrán diàotóu zǒule.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, trời dần dần sáng, có thể thấy rõ dáng vẻ hung dữ của con hổ, nhưng lúc này con hổ đột nhiên quay đầu bỏ đi.

Sáng hôm sau….

這時,草屋門又打開了,道姑笑盈盈的走出來,對黃樸說:你可真是一位有志向而又虔誠的正人君子啊!其實洞天離你並不遠。說著,就給他指了路,告訴他會看見一條溪流,順著岸邊走到水深得人難以渡過之處,就會遇見一位砍柴老翁,你若能誠心拜求他,他定會幫你。

Zhèshí, cǎowū mén yòu dǎkāile, dàogū xiào yíngyíng de zǒu chūlái, duì huáng pǔ shuō: Nǐ kě zhēnshi yī wèi yǒu zhìxiàng ér yòu qiánchéng de zhèngrénjūnzǐ a! Qíshí dòngtiān lí nǐ bìng bù yuǎn. Shuōzhe, jiù gěi tā zhǐle lù, gàosù tā huì kànjiàn yītiáo xīliú, shùnzhe àn biān zǒu dào shuǐshēn dé rén nányǐ dùguò zhī chù, jiù huì yùjiàn yī wèi kǎn chái lǎowēng, nǐ ruò néng chéngxīn bài qiú tā, tā dìng huì bāng nǐ.

Lúc này, cánh cửa nhà tranh lại mở ra, đạo cô tươi cười bước ra nói với Hoàng Phác: Ngài đúng thật là một chính nhân quân tử có tâm cầu đạo! Thực ra, Động Thiên rất gần với ngài. Nói xong, đạo cô chỉ đường cho ông và nói rằng ông sẽ thấy một con suối, đi dọc theo bờ suối đến chỗ nước sâu không thể qua được, thì sẽ gặp một người tiều phu già. Nếu ngài có thể thành tâm cầu xin ông ấy, chắc chắn ông ấy sẽ giúp đỡ.

Hữu duyên gặp Thần tiên

黃樸謝過道姑后,便起身前往所指之處。走到雲窩附近,果然見到一個銀須老翁在岸邊砍柴。

Huáng pǔ xièguò dàogū hòu, biàn qǐshēn qiánwǎng suǒ zhǐ zhī chù. Zǒu dào yún wō fùjìn, guǒrán jiàn dào yīgè yín xū lǎowēng zài àn biān kǎn chái.

Sau khi Hoàng Phác đa tạ đạo cô, liền tiến lên phía trước như lời chỉ điểm. Đi gần đến Vân Oa, quả nhiên thấy một ông già râu bạc đang đốn củi trên bờ.

Mỹ nhân ngóng sau, hổ dữ phục trước, quân tử nên tiến hay lùi?
黃樸順著岸邊走到水深得人難以渡過之處,果然見到一個銀須老翁在岸邊砍柴(示意圖片:〔清〕黃增畫作局部)
Huángpǔshùnzhe àn biān zǒu dào shuǐshēn dé rén nányǐ dùguò zhī chù, guǒrán jiàn dào yīgè yín xū lǎowēng zài àn biān kǎn chái (shìyì túpiàn:〔Qīng〕 huáng zēng huàzuò júbù)
Hoàng Phác đi dọc theo bờ sông, đến một nơi nước quá sâu không thể qua được, liền thấy một ông già râu bạc đang đốn củi trên bờ. (Ảnh minh họa: Tranh của Hoàng Tăng thời nhà Thanh)

黃樸心知他就是仙翁,於是趕緊上前行大禮,苦苦拜求老人。

Huángpǔ xīn zhī tā jiùshì xiān wēng, yúshì gǎnjǐn shàng qián xíng dà lǐ, kǔ kǔ bài qiú lǎorén.

Hoàng Phác biết rằng ông ấy chính là tiên ông, nên vội vã tiến lên phía trước hành lễ, tha thiết khẩn cầu.

老翁剛開始不允,後耐不住黃樸的苦苦相求;於是,老翁答應了黃樸的要求,對他說:閉上眼睛,緊緊拉著我的衣服。

Lǎowēng gāng kāishǐ bù yǔn, hòu nài bù zhù huáng pǔ de kǔ kǔ xiāng qiú; yúshì, lǎowēng dāyìngle huáng pǔ de yāoqiú, duì tā shuō: Bì shàng yǎnjīng, jǐn jǐn lāzhe wǒ de yīfú.

Lúc đầu, lão ông từ chối, nhưng vì lời cầu xin tha thiết của Hoàng Phác, lão ông đã đồng ý giúp đỡ và nói với Hoàng Phác: “Nhắm mắt lại và bám chắc vào quần áo của ta”.

Đến điện tiên nhân

黃樸滿心歡喜,剛一閉上眼睛,只覺身體飄然升空,耳邊生風;降到地上後,睜眼一看,真是“宮殿崔嵬,不可名狀”。只見一位仙人,頭戴碧玉冠,身穿絳色仙袍,腳蹬雲履,端坐於大殿之上。仙人命左右將黃樸引到座下,問到:你是什麼人,能到我殿上來,你最好趕快回去。回去後要好好積功德、做善事,成仙了或許就可以來此。仙人命人招待他一頓胡麻飯後,將他送了出來。

Huáng pǔ mǎnxīn huānxǐ, gāngyī bì shàng yǎnjīng, zhǐ jué shēntǐ piāorán shēng kōng, ěr biān shēng fēng; jiàng dào dìshàng hòu, zhēng yǎn yī kàn, zhēnshi “gōngdiàn cuīwéi, bùkě míngzhuàng”. Zhǐjiàn yī wèi xiānrén, tóu dài bìyù guān, shēn chuān jiàng sè xiān páo, jiǎo dèng yún lǚ, duān zuò yú dàdiàn zhī shàng. Xiānrén mìng zuǒyòu jiāng huáng pǔ yǐn dào zuò xià, wèn dào: Nǐ shì shénme rén, néng dào wǒ diàn shànglái, nǐ zuì hǎo gǎnkuài huíqù. Huíqù hòu yào hǎohǎo jī gōngdé, zuò shànshì, chéng xiānle huòxǔ jiù kěyǐ lái cǐ. Xiānrén mìng rén zhāodài tā yī dùn húmá fàn hòu, jiāng tā sòngle chūlái.

Hoàng Phác trong lòng tràn đầy vui sướng, vừa nhắm mắt liền cảm thấy thân thể bay lên không trung, gió thổi vù vù bên tai; sau khi đáp xuống đất, mở mắt ra liền thấy, quả đúng là “cung điện nguy nga, không thể tả xiết”. Chỉ thấy một tiên nhân, đầu đội mũ ngọc bích, mặc tiên bào đỏ thẫm, chân đi giày mây, ngồi trên chính điện. Tiên nhân lệnh cho người hầu dẫn Hoàng Phác vào chỗ ngồi và hỏi: “Ngươi là ai? Sao có thể đến điện của ta, tốt hơn là ngươi nên quay trở về càng sớm càng tốt. Sau khi trở về phải tích đức, làm việc thiện, thành tiên rồi có lẽ mới có thể đến đây. Tiên nhân ra lệnh chiêu đãi Hoàng Phác một bữa cơm chay rồi đưa ông ra ngoài”.

Trở về vùng núi cao thâm cốc

黃樸雖然心裡不捨,但無奈也只好拜別。出來後,回望高山深谷,發覺已同來時的地方不一樣了。他很驚奇又不甘心,就跑到白雲岩找道姑,想問個明白。到那兒一看,除了荒山茅草之外,什麼都沒有。他悟到:道姑、草屋、老虎都是仙人變化出來,試探他的。

Huáng pǔ suīrán xīnlǐ bù shě, dàn wúnài yě zhǐhǎo bài bié. Chūlái hòu, huí wàng gāoshān shēngǔ, fājué yǐ tóng lái shí dì dìfāng bù yīyàngle. Tā hěn jīngqí yòu bù gānxīn, jiù pǎo dào báiyún yán zhǎo dàogū, xiǎng wèn gè míngbái. Dào nà’er yī kàn, chúle huāngshān máocǎo zhī wài, shénme dōu méiyǒu. Tā wù dào: Dàogū, cǎowū, lǎohǔ dōu shì xiānrén biànhuà chūlái, shìtàn tā de.

Mặc dù cảm thấy không nỡ, nhưng Hoàng Phác không có lựa chọn nào khác nên đành phải cáo từ. Sau khi trở ra, nhìn núi cao thâm cốc thì thấy rằng nơi này khác hẳn so với lúc ông đến. Ông rất ngạc nhiên lại không cam tâm, vì vậy liền chạy đến dãy núi Bạch Vân để tìm đạo cô, hỏi chuyện cho rõ ràng. Nhưng khi tới nơi, ngoài núi hoang cỏ dại, thì chẳng có gì cả. Ông mới ngộ ra: “Đạo cô, nhà tranh, hổ dữ đều là do tiên nhân biến hóa ra, để thử thách ông”.

Trở thành đệ tử của tiên nhân

從此黃樸又經歷了一番訪道,終於得以成為仙人的徒兒,按仙人指點學會了辟谷,最後坐化在武夷山三仰峰上。人們都說黃樸已經成仙而去了。

Cóngcǐ huáng pǔ yòu jīnglìle yī fān fǎng dào, zhōngyú déyǐ chéngwéi xiānrén de tú er, àn xiānrén zhǐdiǎn xuéhuìle bìgǔ, zuìhòu zuò huà zài wǔyíshān sān yǎng fēng shàng. Rénmen dōu shuō huáng pǔ yǐjīng chéng xiān ér qùle.

Từ đó về sau, Hoàng Phác trải thêm một lần cầu tiên học đạo, cuối cùng trở thành đệ tử của tiên nhân, theo chỉ điểm của tiên nhân học được “Tịch cốc” (không ăn, không uống), cuối cùng tọa hóa trên đỉnh Tam Dương thuộc núi Vũ Di. Người ta đều nói rằng, Hoàng Phác đã tu thành tiên mà rời đi.

“Vấn tiều đài” lặng lẽ kể chuyện cho người đời sau

黃樸的故事流傳甚廣,至今在武夷景區雲窩問茶處,有一岩石如台似桌,並刻有“問樵台”三個大字,據說這就是黃樸遇見砍柴仙翁的地方。這塊“問樵台”千百年來一直都在此,默默的告訴世人黃樸不惜生命也要謹守道德禮儀的故事,提醒著人們道德禮儀的重要。

Huáng pǔ de gùshì liúchuán shén guǎng, zhìjīn zài wǔyí jǐngqū yún wō wèn chá chù, yǒuyī yánshí rú tái shì zhuō, bìng kè yǒu “wèn qiáo tái” sān gè dàzì, jùshuō zhè jiùshì huáng pǔ yùjiàn kǎn chái xiān wēng dì dìfāng. Zhè kuài “wèn qiáo tái” qiān bǎi nián lái yīzhí dōu zài cǐ, mòmò de gàosù shìrén huáng pǔ bùxī shēngmìng yě yào jǐn shǒu dàodé lǐyí de gùshì, tí xǐng zhù rénmen dàodé lǐyí de zhòngyào.

Câu chuyện về Hoàng Phác được lan truyền rộng rãi. Cho đến nay, tại Vấn Trà, Vân Oa trong khu thắng cảnh Vũ Di, có một tảng đá giống như một cái bàn, trên đó có khắc ba ký tự “Vấn tiều đài”, tương truyền rằng đây chính là nơi mà Hoàng Phác đã gặp tiên ông đốn củi. “Vấn tiều đài” hàng trăm năm qua, lặng lẽ kể cho người đời câu chuyện không màng tính mạng một mực tuân thủ đạo đức lễ nghĩa của Hoàng Phác, nhắc nhở mọi người về tầm quan trọng của đạo đức lễ nghĩa.

Nguồn bài viết: soundofhope.org
Bản dịch tiếng Việt: tinhhoa.net