Từng sống khép kín vì hội chứng Tourette khiến cơ thể phát ra tiếng kêu không kiểm soát, Đinh Viết Tường chọn cách im lặng suốt nhiều năm. Nhưng rồi, chàng trai ấy đã đứng dậy, múa, hát – và khiến cả mạng xã hội xúc động.
- Học không áp lực – Hãy để con được lớn lên
- 6 lý do khiến đàn ông thích người phụ nữ ít son phấn
- Doanh nghiệp Trung Quốc muốn tham gia dự án đường sắt tốc độ cao ở Việt Nam
Xem nhanh
“Mỗi lần đến lớp là một trận chiến tâm lý”
Tuổi thơ của Viết Tường là chuỗi ngày trốn tránh ánh nhìn. Những tiếng “tặc tặc” vô thức phát ra giữa lớp học khiến cậu trở thành tâm điểm giễu cợt. Không ai hiểu đó là biểu hiện của một căn bệnh – hội chứng Tourette.
13 tuổi, Tường được chẩn đoán mắc hội chứng rối loạn thần kinh hiếm gặp khiến người bệnh phát ra âm thanh hoặc cử động lặp đi lặp lại không thể kiểm soát.
Thay vì được cảm thông, Tường bị nhìn như một kẻ kỳ lạ. Bạn bè nhại tiếng cậu, quay video chế giễu. Cậu im lặng. Sợ ánh mắt, sợ lời bàn tán. Suốt cấp 2, không một người bạn thân, không một lời chia sẻ với gia đình.
“Tôi từng chỉ ngồi nhìn vào bức tường. Cảm giác mình vô dụng đến mức muốn biến mất khỏi thế giới.”

Một câu nói thay đổi cả cuộc đời
Năm lớp 10, chuyển sang lớp mới, Tường gặp một cô giáo chủ nhiệm khác biệt. Bà không nhìn cậu bằng ánh mắt thương hại hay xa lánh. Chỉ nhẹ nhàng nói: “Em cứ tự nhiên đi.”
Câu nói ấy, với Tường, như một tia sáng xuyên qua lớp vỏ đen tối cậu đã khoác lên mình suốt bao năm. Cậu bắt đầu bước lên sân khấu văn nghệ. Lần đầu tiên, cậu được hát. Điều kỳ lạ xảy ra: khi hát, Tourette biến mất.
Biểu diễn là nơi Tourette không tồn tại
Tường luyện tập âm nhạc và múa một mình trong căn phòng trọ nhỏ, không giáo viên, không sân khấu, không khán giả. Chỉ có gương, điện thoại và sự kiên nhẫn.
Mỗi lần tập, cơ thể kiệt sức vì phải chống chọi với co giật. Nhưng Tường không dừng lại. “Tôi không có ai dạy cả. Tôi chỉ biết mỗi ngày phải cố hơn một chút”, cậu kể.
Hình ảnh đối lập khiến mạng xã hội rơi nước mắt
Và rồi, một đoạn video ghi lại phần múa của Tường trong cuộc thi tìm kiếm tài năng được lan truyền. Trên sân khấu, cậu dứt khoát, ánh mắt sáng và bình thản. Không ai còn nghe thấy những tiếng kêu. Chỉ có một nghệ sĩ đang sống hết mình trong từng động tác.
Người xem xúc động gọi cậu là “người truyền cảm hứng”, “nghệ sĩ của lòng dũng cảm”. Nhưng Tường chỉ lặng lẽ nói:
“Tôi chưa phải ai cả. Tôi chỉ muốn chứng minh rằng, người như tôi cũng có thể tỏa sáng.”

Hội chứng từng bị ghét, giờ là một phần bản sắc
Giờ đây, Tường vẫn sống chung với Tourette. Nhưng không còn ghét nó nữa. “Nếu không có Tourette, có thể tôi đã không hát, không múa, không tìm thấy chính mình”.
Cậu đang phát triển kênh sáng tạo nội dung, ấp ủ dự án âm nhạc đầu tay. Với Tường, sân khấu không chỉ là đam mê – mà là nơi cậu tồn tại thật sự.
“Tôi không muốn được thương hại – tôi muốn được nhìn thấy”
Viết Tường không chọn né tránh định kiến. Cậu chọn đứng dậy, sống thật và tạo nên giá trị từ điều từng khiến mình bị tổn thương.
“Ai cũng có một thứ khiến mình khác biệt. Nhưng nếu bạn dám đối diện, biết đâu đó lại là cánh cửa mở ra một con người mới.”
Theo: Znews