Cha là người không bao giờ nói “yêu con” bằng lời, nhưng cả cuộc đời lại là minh chứng không thể chối cãi của tình yêu vô điều kiện. Trong bài thơ “Cha”, tác giả Vũ Trung chỉ cần vài câu ngắn gọn cũng đủ chạm đến tận đáy cảm xúc – nơi hình ảnh người cha hiện lên âm thầm, vững chãi, vượt mọi giông gió để con được bình yên lớn lên.

Một dáng hình không lùi bước – mở đầu bằng hình ảnh của cha

Cha, cha vượt đường gió ngược
Vượt nắng vượt mưa giông
Vượt cái lạnh đêm đông
Để bình yên con bước.

Chỉ với bốn dòng thơ ngắn; người đọc lập tức cảm nhận được một dáng hình trầm mặc nhưng kiên định. Hình ảnh người cha lặng lẽ bước đi trong gió ngược, mưa giông, nắng gắt, giá rét đêm đông – không phải để tìm vinh quang cho riêng mình, mà là để đổi lấy bình yên cho con.

Đó là hình ảnh rất đời, rất thật – một người cha dãi dầu mưu sinh, gánh vác những khổ nhọc cuộc sống mà không bao giờ kể lể. Câu thơ không hoa mỹ nhưng gợi lên cảm xúc sâu xa; bởi ai cũng có thể thấy bóng dáng cha mình trong đó.

“Vượt” – nhịp điệu của ý chí và tình thương

Cha
“Một khoảnh khắc giản dị nhưng chứa đựng cả bầu trời yêu thương – vòng tay cha luôn là nơi chốn an toàn nhất.”

Từ “vượt” được điệp lại ba lần – như tiếng nhịp tim của cha, đều đặn và bền bỉ. “Vượt” không chỉ là hành động vật lý; mà là biểu tượng cho tinh thần không khuất phục trước gian nan. Đó là vượt nghèo khó, vượt bệnh tật; vượt những bất công của cuộc đời để gìn giữ một mái ấm cho con yên lòng học hành, trưởng thành.

Mỗi câu thơ là một lát cắt của người đàn ông ấy không cần ánh hào quang; không cần được vỗ tay tán thưởng. Cái mà cha cần, chỉ là thấy con “bình yên bước đi”. Trong từng tiếng “vượt”, ta như thấy được từng bước chân rắn rỏi, từng cái siết răng chịu đựng, từng ánh mắt nhìn xa xăm mà không một lời than thở.

Con đường cha đi – không chỉ là đường đời, mà là cuộc đời

Gió ngược“, “nắng“, “mưa giông“, “lạnh đêm đông“…

Những hình ảnh thiên nhiên ấy không chỉ là sự khắc nghiệt của đất trờ; mà còn là ẩn dụ cho những thử thách trần gian. Là những ngày thức khuya dậy sớm, những tháng ngày lo toan tiền học phí, tiền cơm áo gạo tiền… Là những lúc cha phải tạm gác ước mơ riêng để dành phần tốt đẹp cho con. Có thể cha không được học hành đến nơi đến chốn, nhưng cha đã “dạy” bằng chính cuộc đời mình – bài học của sự kiên trì, trách nhiệm và hy sinh.

Tình cha – ngọn gió xuôi đời con

Tình mẹ thường được ví như biển cả – bao la, dịu dàng. Còn tình cha – lặng lẽ như núi, như sông, âm thầm mà vững chãi. Nếu mẹ là người thường ở gần; dỗ dành khi ta vấp ngã, thì cha lại là người đứng xa hơn; âm thầm quan sát và nâng đỡ từ phía sau.

Để bình yên con bước.

Câu cuối như một tiếng thở dài không cất thành lời. Nó chứa đựng tất cả lý do cho mọi gian lao trước đó – chỉ để con được an nhiên đi tiếp; không phải nếm trải những khổ cực mà cha từng nếm. Có lẽ khi đọc đến đây; ai trong chúng ta cũng sẽ thấy tim mình chùng xuống – bởi chỉ khi lớn lên, ta mới bắt đầu hiểu: có một người đã âm thầm đi qua cả đời trong thầm lặng; chỉ để ta có thể sống nhẹ nhàng hơn một chút.

Bài thơ không dài, nhưng để lại dư âm sâu

Tác giả Vũ Trung không dùng nhiều mỹ từ, không viết dài dòng; nhưng chính sự chắt lọc và cô đọng ấy lại khiến bài thơ trở nên ám ảnh. Mỗi từ; mỗi dòng như một lát cắt gợi nhớ – về những năm tháng cha lặng lẽ dầm mưa đội nắng, không một lời oán trách, không đòi hỏi sự biết ơn.

Bài thơ như một lời nhắc nhở dịu dàng:
Hãy nhìn lại bóng cha sau lưng mình – để thấy sự vững chãi, và biết ơn.

Có lẽ ai rồi cũng sẽ có lúc nhận ra: trong cuộc sống đầy biến động này; sự bình yên mà ta có được ngày hôm nay; không tự nhiên mà đến. Đó là thành quả của biết bao “vượt gió ngược” trong lặng thầm của cha. Bài thơ “Cha” không chỉ là thơ – mà là một thước phim ký ức, là lời thì thầm của trái tim; và là lời tri ân thầm lặng gửi đến người đã đặt viên gạch đầu tiên cho mọi hành trình của cuộc đời ta.