Bài thơ “Nắng” của Vũ Trung mang một vẻ đẹp giản dị mà sâu lắng, như ánh nắng đầu ngày chạm nhẹ vào ký ức tuổi thơ. Qua lăng kính của một em bé, tác giả không chỉ vẽ nên khung cảnh thiên nhiên tươi mới mà còn gợi nhắc những kỷ niệm trong veo, chân thật. Bài thơ như một bản đồng dao nắng, đưa người đọc về với mùa hè thời áo trắng, với tiếng ve ngân và những buổi sáng chan hòa ánh sáng.

Bài thơ “Nắng”

Sau những ngày say ngủ
Giờ nắng đã dậy rồi
Vén màn mây ra xem
Ồ! Trần gian đẹp quá

Nắng len vào kẽ lá
Thấy búp lộc nảy chồi
Nắng mải mê rong chơi
Trên cánh đồng bát ngát

Nắng vừa đi vừa hát
Những khúc nhạc du dương
Nắng trên những con đường
Theo chân em đến lớp

Nắng vào trang sách gấp
Kỷ niệm mỗi mùa thi
Rồi nắng lại ra đi
Cho em thêm khôn lớn.

Nắng trở lại sau những ngày vắng mặt

Bài thơ "Nắng"
hình ảnh nắng vàng đẹp trên những tán cây mùa thu (Ảnh: Intenet)

Có lẽ ta đã quên mất rằng nắng từng ngủ. Mùa đông trùm chăn mây xám, gió lạnh lùa qua kẽ lá khô, và nắng – lặng lẽ vắng mặt như một người bạn thân lâu ngày không gặp. Thế rồi bỗng một sớm, nắng dậy. Nhẹ như chiếc rèm cửa khẽ rung. Êm như giấc mơ vàng của tuổi nhỏ:

Sau những ngày say ngủ
Giờ nắng đã dậy rồi
Vén màn mây ra xem
Ồ! Trần gian đẹp quá

Chỉ một lời cảm thán “Ồ!” mà như thảng thốt. Trần gian sau cơn ngủ dài vẫn vẹn nguyên, chỉ chờ nắng quay về để hồi sinh tất cả. Trong ánh mắt nắng, vạn vật như vừa mới được sinh ra.

Nắng len lén bước, chạm vào những điều bé nhỏ

Nắng không ồn ào. Nắng đi đâu cũng khe khẽ, như sợ làm phiền giấc ngủ của chiếc lá non hay tiếng thì thầm của cánh đồng chưa tỉnh:

Nắng len vào kẽ lá
Thấy búp lộc nảy chồi

Nắng đi qua cánh đồng, ghé vào mái nhà, rớt nhẹ trên vai áo trắng ai. Nắng đi như kẻ rong chơi, mà hóa ra là người thắp sáng từng dấu chân của mùa:

Nắng mải mê rong chơi
Trên cánh đồng bát ngát

Nắng ấy không chỉ là hiện tượng thời tiết. Đó là hơi thở của sự sống, là nhịp đập của thiên nhiên đang thức dậy.

Nắng hát khúc đồng dao cho em bé tuổi thơ

Trong thơ Vũ Trung, nắng không chỉ là ánh sáng. Nắng biết hát, biết lặng lẽ theo chân em đến lớp, len vào trang sách gấp, rồi nằm yên trong kỷ niệm mùa thi:

Nắng trên những con đường
Theo chân em đến lớp
Nắng vào trang sách gấp
Kỷ niệm mỗi mùa thi

Chỉ vài dòng, nhưng đã gói gọn bao mùa hè, bao trang vở học trò đã cũ. Có ai mà không từng che nắng dưới tán phượng, cười khúc khích cùng bạn bè? Nắng – như một người bạn thời niên thiếu, không nói lời tạm biệt, nhưng luôn để lại dấu vết.

Và rồi… nắng rời đi, để lại khoảng trống vàng ươm

Bài thơ "Nắng"
Dẫu ánh chiều có rực rỡ đến đâu, hoàng hôn có quyến rũ và kéo dài bao lâu chăng nữa, thì sau cùng vẫn phải lặng lẽ nhường chỗ cho màn đêm buông xuống (Ảnh: nhacxua.vn)

Nắng không ở mãi. Như tuổi thơ, như những ngày tháng không thể níu giữ. Nhưng trước khi rời đi, nắng luôn để lại điều gì đó – thứ không thể gọi tên, nhưng khiến ta bồi hồi:

Rồi nắng lại ra đi
Cho em thêm khôn lớn

Một câu thơ nhỏ thôi, nhưng như làn gió khẽ lật trang ký ức. Có phải vì nắng từng ghé qua, nên em mới lớn lên vững vàng?

Thơ thiếu nhi, nhưng là ký ức của người lớn

“Nắng” là bài thơ dành cho em bé, nhưng cũng là cho những người đã từng là em bé. Những người đã lớn, đã đi qua mùa thi, đã quên vài con đường đầy nắng, nhưng đọc bài thơ này lại thấy ánh sáng vàng nơi đáy mắt.

Thơ Vũ Trung không cầu kỳ. Không triết lý cao siêu. Nhưng mỗi dòng là một tấm vé tàu chậm, đưa ta về nơi ta từng bé dại. Ở đó, có nắng, có cánh đồng, có tiếng hát không lời. Một thế giới trong trẻo, yên bình, nơi mọi giấc mơ bắt đầu.

Khi nắng cũng mang hồn người

Nắng trong thơ Vũ Trung không đơn thuần là ánh sáng. Nắng là một phần của tuổi thơ, là người bạn đầu tiên ta gặp mỗi sớm, là nhân chứng cho những đổi thay. Bài thơ kết thúc nhẹ tênh như nắng cuối ngày, nhưng dư âm còn mãi trong mắt, trong tim, trong từng bước chân đang lớn.

Vì nắng không chỉ soi đường, mà còn thắp sáng ký ức. Và mỗi khi nắng trở lại, là ta lại được làm trẻ con một lần nữa.