Giúp việc bỏ đi đột ngột : không chỉ khiến gia đình tôi thiếu đi một người đỡ đần; mà còn để lại một khoảng trống lạnh lẽo trong lòng tôi – Một người mẹ, người vợ từng nghĩ mình có một tổ ấm yên bình

Giúp việc bỏ đi đột ngột : Để lại mảnh giấy ngắn, khiến cả gia đình đảo lộn

Tôi không giận chị, nhưng tôi hoang mang; Mảnh giấy ngắn ngủi ấy đủ khiến tôi mất ngủ nhiều đêm; không chỉ vì một người giúp việc ra đi… Mà vì tôi bắt đầu mất niềm tin vào những điều tưởng chừng an toàn nhất.

Giúp việc bỏ đi đột ngột : không chỉ khiến gia đình tôi thiếu đi một người đỡ đần; mà còn để lại một khoảng trống lạnh lẽo trong lòng tôi – Một người mẹ, người vợ từng nghĩ mình có một tổ ấm yên bình.

Chị Hạnh – Người phụ nữ quê miền Trung, gầy nhỏ; trầm tính – Đến làm giúp việc cho gia đình tôi khi con gái mới tám tháng tuổi. Gần ba năm sống cùng nhau; tôi chưa từng phải phàn nàn hay lớn tiếng. Chị làm việc chu đáo; kiệm lời nhưng chân thành. Tôi đối xử với chị như người nhà; nhiều lúc còn gần gũi hơn họ hàng xa.

Có lần chị mệt; tôi nghỉ làm đưa chị đi khám, nấu cháo, mua thuốc. Chị lặng lẽ khóc, còn tôi cũng xúc động. Tôi cứ nghĩ chúng tôi hiểu nhau, quý nhau thật lòng.

Vậy mà sáng hôm ấy; khi vừa từ chuyến công tác về; tôi mở cửa phòng chị – Chỉ thấy trống trơn. Đồ đạc không còn gì; ngăn tủ sạch sẽ, gối chăn gấp gọn. Trên bàn là một mảnh giấy gấp đôi:

“Chị xin lỗi, không thể ở lại thêm được. Chị chỉ mong em để ý kỹ hơn; đừng để những điều khuất mắt khiến mình mất nhiều hơn là một người giúp việc.”

Tôi đọc xong mà tay chân lạnh ngắt. Những chữ viết nắn nót ấy như tảng đá rơi thẳng vào lòng ngực tôi. Lý do chị ra đi là gì? Tại sao lại chọn cách âm thầm, không lời chào, không giải thích?

Chuyện gì đã thực sự xảy ra trong hai ngày tôi vắng nhà

Hôm tôi đi công tác là cuối tuần. Ở nhà chỉ còn chồng tôi, con gái ba tuổi và chị Hạnh. Tôi đã yên tâm khi rời đi; vì mọi việc trong nhà tôi đều giao cho chị quen tay, quen nếp.

Khi hỏi, chồng tôi bảo tưởng tôi đã cho chị nghỉ việc; vì sáng sớm chị chỉ chào một câu ngắn rồi xách vali đi. Anh cũng không hỏi thêm gì. Tôi không trách chồng; nhưng trong lòng bắt đầu có những gợn sóng ngờ vực.

Điều làm tôi không yên là: camera trong nhà bị ngắt đúng hai ngày tôi đi vắng. Tôi tra lại hệ thống, rõ ràng tín hiệu mất hoàn toàn trong khoảng thời gian ấy. Chồng tôi nói là lỗi kỹ thuật; nhưng tôi chưa bao giờ thấy lỗi lại “đúng lúc” đến vậy.

Tôi bắt đầu quan sát chồng kỹ hơn. Anh vẫn bình thường; quan tâm đến con cái, hỏi han tôi như mọi khi. Nhưng chính cái “bình thường” trơn tru ấy lại khiến tôi không thể bình thường theo được.

Lời con gái và tin nhắn từ người giúp việc khiến tôi hoảng loạn

Vài hôm sau; con gái tôi bất chợt nhắc đến “dì Hạnh” trong bữa ăn. Bé nói:
– Dì Hạnh khóc… Dì bảo mẹ đừng buồn.

Tôi ngừng đũa. Gặng hỏi, con bé không nhớ gì thêm; chỉ lặp lại mấy câu rời rạc như vậy. Trẻ con không biết nói dối, và những lời ngây thơ của con khiến tim tôi đập dồn dập.

Chuyện gì đã thực sự xảy ra trong hai ngày tôi vắng nhà ( Ảnh: internet )

Tôi nhắn tin cho chị Hạnh; chỉ hỏi một câu duy nhất:
“Chị đi vì điều gì ạ?”

Tin nhắn đến rất lâu sau, chỉ vài dòng:

“Không ai làm gì chị. Nhưng chị cảm thấy có điều gì đó không ổn. Chị không đủ can đảm ở lại để chứng kiến những chuyện mà lẽ ra không nên xảy ra; hoặc đã xảy ra rồi mà em chưa biết.”

Tôi tắt điện thoại. Không trả lời. Chỉ ngồi bên con mà cảm thấy thế giới như nghiêng đi.

Giúp việc bỏ đi đột ngột: Không chỉ là mất đi một người; mà là mất đi niềm tin
Từ ngày chị Hạnh đi, tôi không còn ngủ yên. Mỗi đêm, tôi đều dọn lại phòng khách; sắp lại khung ảnh cưới, kiểm tra lại các góc khuất trong nhà như thể hy vọng tìm được một điều gì đó – Hoặc đơn giản là xác nhận: ngôi nhà của mình vẫn ổn.

Chồng tôi vẫn sống như thường ngày; không có điều gì sai khác. Nhưng trong tôi, mọi thứ đã không còn như trước.

Giúp việc bỏ đi đột ngột, để lại một lời nhắn nhẹ nhàng; nhưng gây nên chấn động lớn. Không ai muốn nghi ngờ người thân của mình; nhưng phụ nữ có một giác quan kỳ lạ – Càng cố gạt đi linh cảm, nó càng dai dẳng kéo mình trở lại.

Tôi không dám kết luận điều gì. Nhưng tôi đã mất đi một người từng coi là thân thiết, và đau hơn – Mất đi sự tin tưởng vốn là nền tảng của hạnh phúc gia đình.

Có những điều phụ nữ cảm nhận nhưng không ai chứng minh được

Nếu ai hỏi tôi, có nên hỏi thẳng chồng không? Tôi chưa có câu trả lời. Bởi giữa việc đi tìm sự thật và giữ gìn một mái ấm, đôi khi ta phải chọn – Và trả giá.

Tôi chỉ mong, những người phụ nữ như tôi; nếu một ngày nào đó nhận ra giúp việc bỏ đi đột ngột; hãy lắng nghe chính mình – Đừng vội cho rằng đó chỉ là chuyện “thường tình”.Bởi biết đâu, nó là tiếng chuông cảnh tỉnh – Đánh thức ta dậy từ giấc ngủ của sự yên tâm giả tạo

Nguồn: afamily