Nói lời cảm ơn với người mình thương yêu sao khó đến thế, còn những lời cay đắng, trách móc thì lại quá dồi dào…
- Vì sao đàn ông dễ nói “cảm ơn”, “xin lỗi” với gái lạ mà lại khó nói với vợ?
- Sức mạnh của lời nói thiện lành
Tình yêu không chỉ là sự thấu hiểu thầm lặng, bằng cử chỉ chăm sóc lo toan hằng ngày, mà tình yêu còn được hâm nóng bằng lời “cảm ơn” với người mình thương yêu nhất.
Sáu năm rồi, tôi vẫn nhớ rõ gương mặt hớn hở của chồng, hôm anh vào viện đón hai mẹ con về nhà. Bó hoa tươi thắm chuyển vào tay tôi: “Cảm ơn em đã sinh cho anh đứa con xinh xắn!” Bao năm qua, anh vẫn chẳng quên nói lời cảm ơn vợ khi nhờ tôi đón con, mua thứ này, thứ khác… Còn tôi, quá kiệm lời cảm ơn với chồng.
Tôi còn nhớ ngày 8-3 năm nào, chồng tôi về muộn, bó hoa trên tay xơ xác tặng hai mẹ con ngày lễ. Anh cười nói: “Xếp hàng mãi mới mua được hoa. Mà ngày hôm nay đông thật đấy!” Còn tôi thì cằn nhằn: “Về thì muộn, mua hoa làm gì cho đắt…”.
Rồi một 8-3 năm khác, chồng tặng tôi phong bì, trong là hóa đơn điện thoại đã được thanh toán có dòng chữ nắn nót: “Tặng em, chúc em luôn vui vẻ và mặt không được ủ rũ”. Tôi phì cười, nói: “Hâm quá, ngày này tặng hoa, quà chứ ai tặng cái này!“
Ta có thể dễ nói lời cảm ơn với người ngoài mà quên nói cảm ơn với người thân yêu nhất…
Có lần về quê tôi chợt giật mình khi nghe mẹ chồng nhẹ nhàng cảm ơn bố chồng với việc giúp đỡ rất nhỏ. Thấy mẹ chồng đang giật sợi dây lạt từ xe đạp không nổi, bố chồng liền cầm ra cái dao, bảo: “Bà cầm dao mà cắt, giật thế bao giờ ra”. “Vâng, tôi cảm ơn ông!“. Chính điều này làm tôi giật mình. Một người văn hóa đại học, sống ở thành phố lớn như tôi mà chưa bao giờ nói cảm ơn chồng vì những việc vặt như thế bao giờ.
Hằng ngày tôi vẫn dạy con phải biết nói “cảm ơn”, “xin lỗi”; vậy mà chính bản thân lại quên sử dụng chúng với chồng mình. Tôi thường bảo con phải nói cảm ơn khi tôi lấy hộ quyển truyện, đồ chơi; và con tôi đều thực hiện. Vậy mà, những lời cảm ơn chồng trong hàng ngàn việc anh giúp mình, tôi lại chẳng mở miệng nói ra được!
Xem xét lại bản thân, thấy văn hóa cảm ơn của tôi vẫn có và vẫn thể hiện hằng ngày; nhưng là với… người dưng! Đi chợ, người ta cho thêm cọng hành thì tôi buột miệng cảm ơn ngay. Người đi đường nhắc cái chân chống xe chưa gạt; hay cái xi-nhan chưa tắt thì cũng với theo cảm ơn.
Sao những lời cảm ơn như thế lại nói dễ vậy? Có phải là do suy nghĩ đối với người lạ dễ cảm ơn hơn; và cần phải thể hiện văn hóa hơn? Còn với người thân, với vợ, với chồng, quá văn hóa thì không… gần gũi? Lời cảm ơn sao khó nói với người mình thương yêu thế; còn những lời cay đắng, trách móc thì lại quá dồi dào!
Biết cảm ơn, ta sẽ nhận được nhiều thứ hơn cả vàng bạc…
Tôi nhớ ngày trước khi tôi đôi mươi, bà ngoại bảo vợ chồng là phải “tương kính như tân” – lúc nào cũng kính trọng nhau như những ngày đầu thì cuộc sống mới lâu bền, dễ chịu. Ngày đó tôi đã phì cười cho là bà cổ lỗ; nhưng giờ nghe mẹ chồng nói với bố chồng tôi mới hiểu: lời cảm ơn đâu chỉ tỏ lòng biết ơn; mà còn là bày tỏ tình yêu dành cho nhau.
Đừng đổ lỗi cho cuộc sống hối hả khi ta quên cảm ơn chồng, vợ. Đừng quên cảm ơn người thân khi vẫn còn cơ hội. Bạn kể tôi nghe một kỷ niệm ân hận, day dứt tận bây giờ.
Trời hôm đó mưa to lắm, sáng bạn quên không mang áo mưa. Vợ bạn đi xe ôm tới, đem cho bạn áo mưa vì sợ chiều về chồng bị ướt. Bạn cằn nhằn: “Mưa thế đến làm gì cho ướt hết người. Khổ quá, sao mà lẩn thẩn thế!” Rồi ngày vợ bạn mất vì bệnh ung thư, bạn thì thầm bên vợ: “Anh cảm ơn em…!” Nhưng… Vợ đâu còn nghe thấy!
Vợ, chồng làm việc tốt cho nhau vì tình yêu thương, chẳng hề mong nhận lại lời cảm ơn. Cảm ơn vợ, chồng chẳng bao giờ là lời khách sáo. Đó là sự thể hiện lòng biết ơn, tôn trọng người bạn đời của mình.
Khi cuộc sống gia đình thiếu sự tôn trọng lẫn nhau, sự bền vững chỉ còn đếm bằng giờ… Biết cảm ơn, bạn sẽ nhận được nhiều thứ hơn cả vàng bạc…