Ngọn lửa mẹ trao không rực cháy nhưng bền bỉ, âm thầm thắp sáng tâm hồn con qua từng lời ru ầu ơ ngọt ngào. Đó không chỉ là ký ức dịu dàng mà còn là cội nguồn yêu thương, đạo lý sống và hồn cốt người Việt.
- Phu vi thê cương – Cốt cách gia phong người Việt
- Gia giáo nghiêm minh – Gốc rễ hình thành nhân cách sống
- Làm mẹ có con tự kỷ – Hành trình yêu thương và tu dưỡng
Xem nhanh
Ngọn lửa mẹ trao: Lời ru câu hát dậy con nên người là món quà vô giá từ ký ức
Tôi sinh ra và lớn lên giữa vùng quê nghèo miền Trung; nơi mùa hè nóng đến cháy da; nơi những giấc ngủ trưa được ru bằng tiếng võng kẽo kẹt và lời mẹ ngọt như đường phèn. Dù đã bao mùa trôi qua; tôi vẫn còn nhớ như in một buổi trưa hè; mẹ ru em tôi ngủ trên chiếc võng tre đung đưa dưới hiên nhà; còn tôi nằm trên giường gỗ; mồ hôi rịn trán nhưng vẫn lim dim thiếp đi theo từng nhịp:
“Ầu ơ.
Giờ đây, mẹ không còn nữa. Nhưng lời ru ấy; cái giọng êm đềm dìu tôi vào giấc ngủ tuổi thơ vẫn còn vang vọng đâu đó trong ký ức. Ngọn lửa Mẹ trao: Lời ru câu hát dậy con nên người; vì thế, không chỉ là hình ảnh mang tính biểu tượng; mà là hiện thân sống động của yêu thương; đạo lý và cả hồn Việt.
Lời ru mẹ – Ngọn lửa âm thầm nhưng bền bỉ suốt đời con
Mỗi người mẹ Việt đều mang trong mình một kho tàng lời ru dân gian. Đó không chỉ là những giai điệu mộc mạc mà còn là triết lý sống; là bài học đầu đời. Có những câu ca dao mà tôi nghe mẹ hát từ thuở lên ba; đến giờ vẫn thuộc lòng không sai một chữ
Lời ru ấy là ngọn lửa mềm mại – Không nóng bỏng nhưng đủ sưởi ấm cả một đời người. Ngọn lửa ấy, mẹ trao đi không cần báo đáp. Bằng tiếng ru ;mẹ dạy con biết hiếu thảo; biết nhường nhịn; biết sống tử tế mà chẳng cần lấy một lời răn đe cứng nhắc.
Ngọn lửa mẹ trao: Lời ru câu hát dậy con nên người trong nhịp sống hiện đại
Trong nhịp sống hối hả hôm nay, có không ít người mẹ trẻ cho rằng lời ru đã cũ,;không cần thiết. Trẻ em giờ được dỗ ngủ bằng nhạc điện tử; điện thoại hay những bộ phim hoạt hình. Nhưng liệu có điều gì thay thế được sự ấm áp từ chính giọng ru của mẹ?
Một nghệ nhân dân ca ở Nghệ Tĩnh từng chia sẻ: “Lời ru là thứ âm thanh thiêng liêng nhất; vì đó không chỉ là giai điệu; mà là hơi thở, là tình cảm; là đạo làm người mẹ truyền lại cho con.
Lời ru không mất đi. Nó chỉ tạm ẩn mình trong dòng chảy hiện đại. Nhưng mỗi khi ai đó khe khẽ cất lên khúc hát ầu ơ giữa một phiên chợ quê; hay trong một đêm trăng làng; trái tim người Việt lại ngân lên niềm xúc động khó gọi thành tên.
Giữ lửa cho đời bằng lời ru mẹ – Giữ lại cội nguồn yêu thương
Ngọn lửa mẹ trao: Lời ru câu hát dậy con nên người không chỉ là một phần ký ức; mà còn là dòng chảy văn hóa cần được giữ gìn. Bởi một dân tộc biết trân trọng lời ru chính là dân tộc biết giữ lấy gốc rễ của mình.
Tôi từng gặp một người bạn thành đạt nơi đất khách; sống xa quê đã gần hai mươi năm. Trong một lần nói chuyện; anh nghẹn ngào bảo: “Tôi không nhớ rõ từng món ăn quê hương; nhưng tôi nhớ rõ tiếng mẹ tôi ru hồi nhỏ. Mỗi lần nghe lại, tôi bật khóc.
Bởi vậy, dù có hiện đại đến đâu; xin đừng để lời ru bị lãng quên. Hãy để những đứa trẻ hôm nay cũng được ngủ trong vòng tay mẹ; được nghe những câu hát ầu ơ thay vì tiếng máy móc vô hồn. Hãy để chúng lớn lên không chỉ khỏe mạnh; thông minh, mà còn nhân ái, giàu lòng yêu thương – Như bao thế hệ cha ông đã từng.
Ngọn lửa mẹ trao: Lời ru câu hát dậy con nên người – Ngọn lửa bất diệt trong trái tim người Việt
Mẹ không còn nữa, nhưng lời ru mẹ vẫn sống trong tôi như ngọn lửa chưa từng tắt. Nó là ký ức; là niềm tin, là lời nhắc nhở tôi sống tử tế mỗi ngày. Trong cuộc đời nhiều giông gió; chính lời ru ấy đã giúp tôi đứng dậy; đi tiếp, và không đánh mất mình.
Giữa những cao ốc và ánh đèn thành phố; nếu một ngày bạn tình cờ nghe thấy ai đó khe khẽ ru con; hãy dừng lại. Hãy lắng nghe. Vì biết đâu, trong những giai điệu ấy; bạn sẽ tìm lại được cả tuổi thơ; cả quê hương – Và chính mẹ mình.