Không hiểu từ bao giờ, họp lớp không còn là dịp vô tư ngồi kể nhau nghe chuyện ngày xưa nữa, mà trở thành một sự kiện quan trọng – quan trọng tới mức nhiều người phải… suy nghĩ mất mấy ngày xem có nên đi không.

Ai cũng từng là học sinh bình thường như nhau, vậy mà khi trưởng thành, mỗi người lại rẽ một hướng. Người lên thành phố, người về quê. Người ổn định, người còn loay hoay. Vậy nên, họp lớp giờ đây không chỉ là “gặp lại bạn cũ” mà còn là “gặp lại chính mình trong quá khứ”, đối chiếu với hiện tại và… không phải ai cũng thoải mái với điều đó.

Một cuộc hội ngộ, nhưng không thiếu những ánh mắt so sánh

Tin nhắn họp lớp vừa đăng lên nhóm Zalo, hội bạn thân lập tức náo loạn: đứa thì hỏi mặc gì; đứa thì lăn tăn không biết ngồi cùng ai; đứa lại gửi hình nhà hàng và hỏi “ánh sáng có đẹp để chụp hình không?”. Có người nửa đùa nửa thật: “Tao không có gì để khoe, chắc ở nhà cho lành.”

Buổi họp tổ chức ở nhà hàng xinh xắn, ghế sắp hình vòng cung như hội thảo. Vừa bước vào đã thấy từng nhóm nhỏ tụ lại: nhóm thành công – nói chuyện rôm rả, nhóm trầm lặng – ngồi gần buffet, tay bưng ly nước mà mắt cứ dán vào điện thoại. Có người đến sớm để chọn chỗ ngồi đẹp; có người đến trễ cố né ánh đèn máy ảnh, còn lại… đến nhưng thấy lòng hơi lạc lõng.

Họp lớp – Đừng để ký ức bị lu mờ bởi những ánh nhìn so đo (Ảnh: Internet)

Mọi người vẫn vui vẻ chào nhau, nhưng đâu đó có những ánh mắt lướt qua như thể đang… cập nhật bản tin đời sống của bạn cũ. Ai trẻ hơn? Ai phát tướng? Ai giờ đang làm gì? Những câu hỏi ấy tuy không ai nói ra, nhưng đều lặng lẽ hiện lên sau mỗi cái bắt tay.

Thành tựu được nhắc đến bằng nhiều cách, nhưng cảm xúc thì không giấu được

Khi buổi ăn bắt đầu, tiếng nói chuyện cũng bắt đầu rôm rả hơn. Mỗi người kể một ít về cuộc sống hiện tại. Có người khoe con vừa đậu vào trường chuyên; có người nói chồng làm ngân hàng, sắp được điều đi công tác nước ngoài. Có người chia sẻ về công ty mới mở, còn bạn Tuấn – “học bá” năm nào thì vừa về từ Úc, đi họp lớp với cả vợ Tây và một chiếc camera hành trình cài trên áo.

Những câu chuyện được kể bằng giọng hào hứng, nhưng đi kèm theo đó là ánh mắt e dè của vài người ngồi im lặng. Có người không biết nói gì, vì so với “nhà, xe, chức danh” của người khác, mình chẳng có gì nổi bật. Có người chỉ mỉm cười, trả lời gọn lỏn “vẫn đi làm bình thường thôi” rồi nhanh chóng đổi chủ đề.

Dường như buổi họp lớp đang biến thành một bản tổng kết thành tích cuộc đời, dù không ai chủ động yêu cầu.

Họp lớp: Có người lặng lẽ, nhưng lại khiến người ta nhớ nhất

Trong buổi tiệc đó, tôi để ý Hương – cô bạn học giỏi năm xưa, người mà hồi lớp 12 ai cũng nghĩ sẽ làm bác sĩ hay giảng viên đại học. Hôm nay Hương đến muộn, ăn mặc giản dị, tóc buộc gọn, không trang điểm. Khi có người hỏi giờ đang làm gì, Hương chỉ cười và nói: “Tớ ở nhà chăm con, chưa quay lại đi làm. Cũng vui mà.”

Không hào nhoáng, không thành tựu rực rỡ, nhưng Hương là người khiến tôi muốn ngồi lại trò chuyện lâu nhất. Cách bạn ấy kể về những chuyện nhỏ trong nhà; về đứa con thích vẽ; về việc tập làm bánh mì bằng nồi chiên không dầu… khiến tôi thấy dễ chịu. Mỗi người đều có một câu chuyện, và không phải câu chuyện nào cũng cần hoành tráng mới đáng được lắng nghe.

Những ký ức cũ vẫn còn đó và là phần đẹp nhất

Bữa tiệc nào rồi cũng có khoảnh khắc trầm lại. Khi cô chủ nhiệm đến, cả phòng đứng dậy vỗ tay. Cô già đi nhiều, nhưng vẫn nhớ rõ tên từng đứa. Vừa nhìn thấy Dũng là cô nhắc lại chuyện cậu từng bị bắt chép phạt 100 lần vì nói chuyện riêng trong giờ Văn. Cả lớp cười ồ lên. Dũng cũng cười, lộ rõ hai cái răng khểnh chẳng khác gì hồi cấp 3.

Một bạn mang theo album ảnh cũ. Những gương mặt lấm lem trong đồng phục bạc màu; những bức ảnh chụp vội bên bảng tin; những đôi mắt tinh nghịch dưới mái tóc ba phân… Tất cả hiện lên như cuốn phim tua ngược. Không ai nhắc đến nhà lầu hay xe hơi nữa. Chỉ còn tiếng cười rúc rích, và câu cảm thán: “Trời ơi, nhìn tao kìa!”

Họp lớp – để gặp lại bạn, không phải để thi với đời

Sau buổi họp, tôi nhận được tin nhắn từ một bạn không đến. Bạn ấy viết:
“Tớ sợ cảm giác phải kể về bản thân. Nhìn bạn bè thành công quá, thấy mình nhỏ bé ghê.”

Họp lớp – Ai mang theo thành tựu, ai mang theo nỗi ngại ngùng? (Ảnh: Internet)

Tôi đọc xong, buồn một lúc lâu. Vì đúng là họp lớp giờ đây có thể khiến người ta cảm thấy không đủ “sáng sủa” để xuất hiện. Nhưng bạn tôi đâu biết, chỉ cần bạn đến; ngồi ăn một miếng bánh; hỏi thăm đôi câu là đã đủ quý rồi.

Họp lớp, nếu biến thành nơi phô diễn, thì mất đi ý nghĩa. Còn nếu là nơi để ôn lại những điều tưởng đã quên; thì dù không ai thành công rực rỡ, buổi gặp vẫn sẽ đủ ấm áp.

Gặp lại nhau, để thấy rằng dù mỗi người mỗi ngả, nhưng ký ức thì luôn ở lại

Ai rồi cũng phải lớn. Ai rồi cũng có những ngã rẽ riêng; những vất vả; những điều không thể kể hết chỉ trong vài tiếng đồng hồ. Nhưng khi đã từng là bạn cùng lớp, từng chia sẻ thanh xuân dưới một mái trường, thì chỉ cần nhìn nhau cười đã đủ thân thuộc.

Lần họp lớp sau, mong là ai cũng đến; không vì để được công nhận, mà vì muốn nhớ lại một thời không cần giấu giếm điều gì. Nơi mà đôi khi, được gọi lại bằng biệt danh cũ, nghe còn ấm lòng hơn cả danh xưng hiện tại.