Bà nội tôi năm nay 78 tuổi, tóc bạc trắng, quen dùng điện thoại “cục gạch” và hay bảo: “Tao sống vậy quen rồi.” Ấy thế mà một ngày đẹp trời, bà bất ngờ đòi… dùng điện thoại thông minh. Tưởng chỉ là phút nổi hứng, ai ngờ đó lại là khởi đầu cho một loạt tình huống dở khóc dở cười: từ nhắn tin sai emoji đến lập nhóm Zalo đầy triết lý sống. Nhưng sau tất cả, nhờ chiếc điện thoại nhỏ bé ấy, cả gia đình tôi lại thêm gắn bó!
- Kỷ luật không nước mắt – Dạy con bằng yêu thương 4.0.
- Khi bữa cơm gia đình không còn khoảnh khắc sum vầy
- Về quê khởi nghiệp: Muốn bền vững, hãy bắt đầu từ chữ Tâm
Xem nhanh
Khóa học công nghệ tại gia – học viên kiên cường, giáo viên kiệt sức
Tôi chính thức trở thành “gia sư công nghệ” cho bà. Mỗi buổi tối, thay vì xem tivi, hai bà cháu chuyển sang học “vuốt vuốt”, “bấm bấm”.
Ngày đầu tiên bắt đầu “khóa học điện thoại thông minh cho người cao tuổi”, tôi rất nghiêm túc chuẩn bị giáo án: hướng dẫn mở khóa, thao tác cơ bản, cách vào Zalo. Tôi cứ ngỡ mình đang huấn luyện một người “tay trắng”. Ai dè… học viên này rất có cá tính.
“Cái này phải bấm hai lần hay một lần? Mà tại sao vuốt lên mới mở được, sao không vuốt xuống?”
“Bà không thích cái nút này nằm bên phải, con dời nó qua trái giùm bà.”
Bà không chỉ học, bà còn yêu cầu chỉnh lại logic của cả hệ điều hành. Tôi cười khổ, bảo: “Bà ơi, điện thoại không thiết kế theo não mình, mình phải theo nó.”
Nhưng bà phản bác: “Vậy là con người phục vụ máy móc rồi. Xưa có cái radio, vặn một cái là xong, giờ làm đủ trò mới nghe được tiếng người!”
Có lúc, bà thao tác nhầm khiến máy quay ngang. Bà quay theo cái điện thoại, nghiêng đầu 90 độ rồi nói tỉnh queo: “Ủa, sao mấy người trong đây cứ nằm hoài vậy?”
Chỉ trong buổi đầu, tôi suýt… nghỉ dạy ba lần. Nhưng bà thì rất kiên trì, chỉ cần chưa ngủ gật là tiếp tục luyện.

Zalo, Facebook và nhóm chat “Nội – Đời tôi đẹp mãi”
Một tuần sau, bà đã “có mặt” trên Zalo và Facebook. Tôi dạy bà cách gửi ảnh, gọi video, nhắn tin. Mỗi lần có tin nhắn mới, bà hét lên: “Ủa con ơi, cái điện thoại nó kêu, nó kêu nè!!”
Rồi bà áp điện thoại vào tai như gọi điện bình thường, dù tôi đã hướng dẫn gọi video là phải để xa ra. Mỗi lần bà lỡ bấm vào filter làm mặt to, bà la làng: “Trời đất ơi! Sao cái mặt tao tròn như trái mít vậy?”
Một buổi tối nọ, cả họ bất ngờ được mời vào nhóm Zalo tên “Nội – Đời tôi đẹp mãi”. Ảnh đại diện là… hình bà đội nón lá cười rạng rỡ, nền là cánh đồng lúa.
Mỗi tối, bà gửi một tin nhắn “truyền cảm hứng” như: “Một ngày không vui cũng trôi qua, một ngày vui cũng trôi qua. Vậy tại sao không ráng mà vui? Vậy thôi, chúc ngủ ngon!” Mọi người ai cũng bật cười trước sự hóm hỉnh của bà nội.
Bà nội tôi và những tình huống cười ra nước mắt
Từ khi có điện thoại, bà trở nên “bận rộn” hơn. Cứ 8 giờ sáng là “lướt bảng tin”, 10 giờ thì xem clip mẹo vặt, 2 giờ chiều học nấu món mới.
Có lần, bà tôi gọi điện cho cháu đích tôn, dặn: “Con nhớ ăn cơm đúng giờ nha. Bà coi clip bảo ăn trễ là hại gan đó.”
Nhưng clip hôm sau lại bảo: “Nhịn ăn sáng giúp thải độc.”
Vậy là bà bối rối nhắn tiếp: “Thôi sáng mai con thử… không ăn xem sao, coi cái nào đúng.”
Đỉnh điểm là hôm bà thấy clip về mưa axit. Bà gọi cả nhà họp khẩn. “Từ nay, ai ra đường nhớ đội mũ, đừng để nước mưa rớt vô tóc. Bà thấy người ta nói… có người rụng tóc hết trơn đó!”
Chúng tôi vừa cười, vừa thương bà hết mực. Sự lo lắng của bà xuất phát từ một trái tim lúc nào cũng nghĩ cho con cháu.
Khi bà nội tôi dùng smartphone để… yêu thương
Từ ngày dùng smartphone, bà nội tôi bỗng trở thành một “người kết nối cảm xúc chuyên nghiệp”. Không còn là bà cụ chỉ biết trông bếp, giờ đây bà có hẳn “lịch trình yêu thương” và chiếc điện thoại chính là trợ lý đắc lực.
Cứ sáng ra, bà mở máy, vào Zalo, gửi lời chúc “buổi sáng an lành” cho từng đứa cháu. Nhưng bà không dùng câu chung chung. Bà soạn riêng cho từng đứa.
Cho đứa làm giáo viên: “Chúc con dạy học vui nha, nhớ uống nước ấm, nói nhiều dễ đau cổ.”
Cho đứa làm bên ngân hàng: “Nay có khách khó tính thì cứ cười, đừng nổi cáu. Có gì về bà kể nghe!”
Bà còn cẩn thận học cách gửi hình ảnh động. Một hôm tôi buồn chuyện cơ quan, bà gửi một con mèo hoạt hình đang nhảy tưng tưng, kèm chú thích: “Bà không hiểu chuyện công ty con, nhưng bà hiểu là con giỏi. Giỏi thì không sợ!”
Không cần câu chữ văn hoa, bà dùng chiếc điện thoại như một công cụ để ôm lấy con cháu từ xa. Tình yêu của bà không ồn ào, nhưng rất bền bỉ và công nghệ chỉ khiến nó dễ dàng được trao gửi hơn.

Bà không ngại học, chỉ cần có người bên cạnh
Có người bảo: “Người già nên tránh xa công nghệ, lỡ bấm sai thì nguy hiểm.”
Nhưng tôi thì nghĩ, người già không sợ công nghệ, họ chỉ sợ bị bỏ lại. Nhờ chiếc điện thoại ấy, bà tôi được là một phần của những cuộc trò chuyện gia đình. Bà không còn ngồi lặng lẽ nghe tiếng tivi một mình.
Một lần, bà nhắn riêng cho tôi: “Cảm ơn con đã kiên nhẫn dạy bà. Giờ bà thấy mình vui hơn nhiều.” Tôi đọc xong, mắt rưng rưng. Hóa ra, công nghệ đâu có lạnh lùng. Chỉ cần có tình yêu, sự kiên nhẫn, chiếc điện thoại cũng có thể trở thành chiếc cầu nối giữa trái tim người trẻ và nụ cười người già.