Giữa một buổi sáng yên bình, bà Tư vô tình chứng kiến một khoảnh khắc căng thẳng nhỏ nơi sạp rau giữa chợ. Nhưng rồi, chỉ bằng một lời nói nhẹ nhàng, không khí ấy được hóa giải trong chốc lát. Câu chuyện tưởng chừng giản đơn lại khiến bà ngẫm nghĩ về sự tử tế và lòng bao dung trong cuộc sống. Một bài học nhẹ nhàng nhưng sâu sắc, bắt đầu từ một bó rau gãy.
- Sự tử tế – Ông Tư và chuyện cái xe máy hết xăng
- Bất ngờ sóng gió ở nhà chú Bảy
- Đạo diễn Pháp gốc Việt bị bỏ rơi, khao khát tìm mẹ ruột tại Việt Nam sau 31 năm
- Thành công và thất bại: hành trình cắm rễ vào cuộc đời
Xem nhanh
Chuyện thường ngày ở một buổi sáng
Sáng nay, bà Tư dậy sớm đi chợ như thường lệ. Như một thói quen, bà mở cửa, quét sơ cái sân trước rồi mới rửa mặt. Hôm nay trời trong xanh, có chút se lạnh, hứa hẹn một ngày đẹp. Bà vừa đi vừa nghĩ về câu chuyện mà ông Tư kể tối qua — việc xe ông hết xăng giữa đường và được một cậu thanh niên giúp đỡ. Nghe ông kể mà lòng bà cũng thấy ấm áp lây. Bà chép miệng:
- Thiệt tình, tôi cứ tưởng giới trẻ bây giờ ai cũng hối hả, lo cho bản thân trước hết. Ai dè vẫn còn mấy đứa tốt bụng ghê.
Ông Tư khi đó chỉ cười, nhấp ngụm trà rồi nói:
- Mình sống lâu chưa chắc đã hiểu hết về người ta đâu bà. Cứ nghĩ người trẻ chỉ biết sống cho bản thân là mình sai rồi. Thiệt ra, chỉ cần có cơ hội, ai cũng sẵn sàng giúp nhau thôi! — Câu nói đó cứ quanh quẩn trong đầu bà Tư.
Bà chợt nghĩ: “Mình cũng nên thay đổi cách ứng xử với mọi người xung quanh, sống bao dung hơn thì cuộc đời sẽ nhẹ nhàng hơn.”
Khoảnh khắc không vui nơi sạp rau
Ra đến chợ, bà thong thả đi một vòng như mọi ngày, vừa đi vừa ngắm nghía từng sạp hàng. Bà ghé qua hàng cá, chọn mấy con cá lóc tươi roi rói còn nhảy lách tách. Chỗ hàng rau, bà mua thêm bó hành lá, vài trái ớt đỏ mọng, rồi chần chừ trước sạp rau cải ngọt. Cô bán rau đang mải lựa lại mớ rau, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn khách.
Bà Tư chưa kịp mở miệng hỏi giá, thì bỗng có tiếng gắt gỏng vang lên:
- Bác lựa rau của cháu cây nào cũng non, nhưng bác cứ bới từ dưới lên làm gãy mất mấy cây. Giờ bác lại không lấy nữa thì cháu bán cho ai?
Bà Tư nhìn sang, thấy một bác lớn tuổi, tóc đã hoa râm, tay còn cầm bó rau lỡ dở, khuôn mặt lúng túng như không biết phải làm sao. Bác ấy chắc cũng ái ngại vì vô tình làm hỏng mấy cây rau.
Lòng bao dung thể hiện ở mỗi hành động nhỏ
Cô bán rau có vẻ còn trẻ, chắc mới tập tành buôn bán nên chưa đủ kiên nhẫn với khách. Bà Tư thoáng chần chừ, định lên tiếng thì bỗng một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau:
- Thôi em cứ cân hết cho chị đi, mấy cây rau gãy chị vẫn nấu canh ngon được mà.
Bà Tư quay lại, thấy một người phụ nữ trung niên, khuôn mặt phúc hậu, nụ cười hiền từ. Bà ấy cầm túi đồ trên tay, dáng vẻ ung dung như chẳng hề vội vã.
Lời nói ấy nhẹ nhàng mà có sức mạnh lạ lùng. Cô bán rau ban đầu còn bực bội, nhưng khi nghe vậy thì dịu lại, nhẹ nhàng cân bó rau rồi đưa cho vị khách tốt bụng.
- Dạ, chị lấy giúp em, cảm ơn chị nha!
Bà Tư chiêm nghiệm – Bài học về lòng bao dung
Bà khách chỉ cười, thoáng chút vui vẻ khi thấy tình huống căng thẳng vừa được hóa giải.
Bà Tư đứng lặng một chút rồi mỉm cười, trong lòng bỗng thấy nhẹ nhõm hơn — “Hóa ra, chỉ cần một hành động nhỏ cũng có thể làm dịu đi những căng thẳng, làm ấm lòng người khác.”
Trên đường về, bà Tư cảm thấy vui vui, như thể vừa học thêm một bài học ý nghĩa về cách đối nhân xử thế. Gió sớm thổi nhè nhẹ, nắng rọi qua những tán cây ven đường, tạo nên một không khí yên bình lạ.
Tâm sự cùng ông Tư và lời kết
Về đến nhà, bà vội kể lại cho ông Tư nghe câu chuyện ở chợ. Ông Tư đang ngồi ngoài hiên, tay cầm tách trà nóng, nhấp một ngụm rồi gật gù:
- Thấy chưa, mình sống với nhau có khi chỉ cần một lời nói nhẹ nhàng, một chút sẻ chia cũng đủ làm mọi chuyện tốt hơn. Nhiều khi giúp người khác cũng là giúp chính mình.
Bà Tư nhìn ông, rồi lại nhìn ra hiên nhà nơi nắng xuân đang chiếu rọi, lòng nhẹ nhõm như vừa trút đi một gánh nặng. Bà mỉm cười, chậm rãi nói:
- Ừ, tôi nghĩ mình cũng nên tập thay đổi dần dần.
Tết qua rồi, nhưng lòng tốt thì chẳng bao giờ là muộn để bắt đầu!