Site icon MUC Women

Dạy con cách đi đứng: Phong thái bắt đầu từ những bước chân

Khi một bước đi trở thành cả thế giới: Câu chuyện về con trai tôi (Ảnh: Internet)

Đi đứng tưởng chừng chỉ là chuyện hình thức, nhưng thực ra lại là cách một người đàn ông thể hiện khí chất, bản lĩnh và cả lòng tự trọng. Từ võ đường, phim cổ trang cho đến dáng đi của loài hổ, những bài học nhỏ giúp con trai tôi hiểu: đàn ông đi cho đúng, thì chưa cần nói gì cũng khiến người khác phải nể.

Đi đứng không đơn giản: Câu chuyện bắt đầu từ con trai tôi

Con trai tôi năm nay mười lăm tuổi, đang bước vào giai đoạn trưởng thành. Cháu không hư, không hỗn, học hành cũng tạm ổn. Nhưng gần đây, vợ tôi nói:

“Anh xem lại cái dáng đi của con đi. Xấu quá, anh chỉ cho nó!”

Tôi để ý, mới thấy quả đúng. Vai rụt, cổ cúi, bước đi gò bó. Có gì đó khép nép, rúm ró — thiếu tự tin, mà cũng chẳng ra vẻ gì là một đứa con trai đang lớn. Tôi cũng từng cáu bẳn với con vài lần, nhưng rồi lại dịu lại. Dù sao cháu vẫn còn nhỏ, phải nói thế nào để nó hiểu?

Tôi nhẹ nhàng bảo:

“Ra quan phải vuốt râu, con à. Đi đứng cũng là một phần khí chất của đàn ông.”

Cách đi đứng là thứ đầu tiên người khác nhìn thấy ở ta. Nó nói lên ta là ai, có gì bên trong — và có đáng tin hay không.

Từ võ đường đến sân khấu: Học cách đi đứng qua thân pháp và biểu diễn

Tôi từng học võ. Trong võ thuật, cách đứng tấn và di chuyển — gọi là thân pháp — chính là căn bản. Đứng tấn cho vững, lưng thẳng, mắt nhìn ngang, tâm bất động. Cái “đứng” vững là nền cho mọi “đòn” sau này. Các kiểu di chuyển được thể hiện trong bài quyền cũng như lúc song đấu, để lại trong người học một phong thái tự tin và có lực.

Tôi muốn con học võ, nhưng cháu không thích. Đành tìm cách khác chỉ cho cháu.

Tôi kể cho con nghe một câu cổ:

Lập như tùng, tọa như chung, hành như phong, ngọa như cung.
(Đứng như cây tùng, ngồi như chuông đồng, đi như gió, nằm như cung tên.)

Đó là quan niệm của người xưa: tư thế sinh khí chất. Dáng đi, ngồi, nằm phản chiếu tâm thái và nhân cách.

Tôi mở cho con xem cảnh “Bắt Ngao Bái” – một video biểu diễn nghệ thuật cao cấp. Tôi chỉ cho con thấy: dáng đi của gian thần áp chủ, vênh váo; bước đi của quân vương khi đoạt lại quyền lực — tất cả được biểu hiện qua từng cử động. Đó là bài học về phong thái nam giới, được lưu truyền trong võ học lẫn nghệ thuật.

Học cách đi đứng từ… loài hổ

Khi còn đôi mươi, tôi từng đi vườn thú. Tôi đứng lặng xem con hổ bước từng bước trong chuồng. Nó không vội, chẳng hung bạo — nhưng mỗi bước đều khiến ta khó rời mắt.

Lưng thấp, vai uyển chuyển, mắt nhìn thẳng, từng bước chậm rãi mà đầy lực. Đó không phải dáng để săn mồi, mà là dáng của loài biết rõ mình là ai. Giống trong võ đạo, đầu không nhấp nhô, di chuyển phải nhịp nhàng, nội lực không lộ mà đầy.

Ngày nay, chúng ta sống giữa xã hội ồn ào, nơi người ta bị đánh giá qua quần áo và bề ngoài. Nhưng thay vì chạy theo dáng vẻ hào nhoáng, chỉnh lại cách đi đứng thôi cũng đủ giúp ta lấy lại khí chất và bình tâm sống giữa đời.

Con nhà nông cũng có thể đi đứng cho phong thái

Tôi không sinh ra trong gia đình quý tộc. Cha mẹ tôi là nông dân, chưa từng dạy tôi cách đi đứng hay giao tiếp tinh tế. Tôi lớn lên với dáng đi thô tháo, ánh mắt không ổn — như bao người con của ruộng đồng bước ra phố thị.

Nhưng sau này tôi hiểu: phong thái không đến từ xuất thân, mà từ nội tâm.

Túi có tiền, người ta đi ung dung. Tâm vô hối, người ta đứng vững giữa đời. Và với tính thiện lương, người ta hòa nhã — mà không nhu nhược.

Tôi dạy con đi cho đàng hoàng — không phải để làm màu, mà để con hiểu: Ta đang sống có trọng lượng, có vị trí.

Giữa thế giới đang vội vã, cái dáng đi cũng có thể là cách để ta tự nói với đời rằng mình không cúi đầu.

Bố không cần con oai vệ. Phong thái phải qua từng trải mà thành. Nhưng con cũng thông minh, học cũng không kém, gia cảnh cũng không quá thấp kém. Con nên là tự tin hơn. Bố mong con đứng cho thẳng, đi cho vững — ít nhất là như thế.