Site icon MUC Women

Mẹ của tôi không hoàn hảo!

Mẹ của tôi không hoàn hảo nhưng là người tuyệt vời nhất! (Ảnh: Internet)

Mẹ của tôi không giỏi công nghệ, không nấu ăn ngon, chẳng biết nói lời ngọt ngào. Nhưng trong những thời khắc khó khăn nhất của cuộc đời tôi, mẹ luôn là người đứng vững – lặng lẽ, kiên cường và dũng cảm đến lạ kỳ. Bài viết này là lời tri ân dành cho người phụ nữ dũng cảm nhất tôi từng biết; một người mẹ bình thường nhưng vô cùng phi thường.

Mẹ của tôi không hoàn hảo

Mẹ không giống những người phụ nữ trên truyền thông: da đẹp, tóc mượt, nấu ăn ngon và nói lời dịu dàng. Mẹ tôi da rám nắng, tay thô ráp vì bao năm nấu nướng, giặt giũ. Mẹ không có thói quen mua mỹ phẩm, chỉ dùng tuýp kem chống nẻ cũ kỹ từ năm nào khi mùa đông đến.

Mẹ không giỏi khen con. Ngày tôi nhận giấy báo đỗ đại học, mẹ chỉ hỏi: “Trường đó học phí có cao không con?”

Tôi từng buồn, từng so sánh mẹ với người khác. Mẹ không khéo. Mẹ không biết thể hiện cảm xúc. Mẹ không ghi nhớ những ngày kỷ niệm. Ngay cả sinh nhật tôi, đôi khi mẹ còn quên.

Nhưng lớn lên rồi, tôi hiểu: một người mẹ không hoàn hảo, vẫn có thể là một người mẹ phi thường.

Mẹ là người phụ nữ dũng cảm nhất

Mẹ của tôi – người phụ nữ dũng cảm nhất! (Ảnh: Internet)

Tôi từng nghĩ mẹ yếu đuối cho đến khi cuộc đời bắt mẹ phải gồng lên.Có những biến cố xảy ra khiến tôi sững sờ, nhưng mẹ vẫn kiên cường bước qua, như thể mẹ được sinh ra để che chắn cho cả gia đình này.

📌 Lần ba mất việc

Cả nhà sống bằng gánh bún riêu mẹ bán mỗi sáng. Mẹ dậy từ 3h khuya, hầm xương, nhặt rau, rồi đạp xe ra chợ.
Có hôm mưa tầm tã, tôi giục mẹ ở nhà nghỉ. Mẹ nói:

– Nghỉ một buổi, nhà mình thiếu mấy chục nghìn tiền chợ.

Tôi đi học, lòng nặng trĩu. Tôi thương mẹ, nhưng khi đó tôi không đủ trưởng thành để hiểu hết nỗi lo cơm áo mẹ đang gánh. Mẹ không khóc lóc, không than phiền; mẹ lặng lẽ sống và chiến đấu từng ngày như một chiến binh không mặc giáp.

📌 Lần mẹ phát hiện có khối u ác tính

Mẹ giấu cả nhà. Tự bắt xe buýt đi khám, tự âm thầm uống thuốc. Đến khi không chịu nổi mới nhập viện. Khi bác sĩ kết luận mẹ phải điều trị hóa chất, cả nhà ai cũng suy sụp. Riêng mẹ người mang bệnh trong người lại là người đầu tiên trấn an tất cả: “Mẹ không sao đâu, giống như cảm cúm lâu ngày ấy mà.”

Những ngày mẹ nằm viện, tóc rụng từng mảng. Tôi ngồi nhìn mẹ quay lưng đi, lặng lẽ gom tóc rụng bỏ vào túi nilon như không có chuyện gì.
Bữa ăn bệnh viện nhạt thếch, mẹ vẫn cố cười, kể chuyện ngày xưa để tôi đỡ lo. Có lần, tôi thấy mẹ nôn đến quỵ gối bên nhà vệ sinh, vậy mà chưa đầy một giờ sau, mẹ lại ngồi dậy, tự rửa mặt rồi hỏi tôi: “Con có mệt không? Hôm nay làm việc có áp lực không?”

Mẹ mang bệnh trong người, nhưng vẫn sợ con phải mệt vì lo cho mẹ.
Dũng cảm của mẹ là thế. Không phải là không biết đau, mà là đau vẫn mỉm cười.
Lặng lẽ chống chọi, lặng lẽ xoa dịu người khác ngay cả khi chính mẹ đang rã rời.

Những điều nhỏ mà cả đời tôi không quên

Mẹ không dạy tôi đạo lý bằng sách vở. Mẹ dạy bằng chính cách sống của mẹ – mộc mạc, tử tế và dũng cảm.

📍 Mẹ là người thân duy nhất ủng hộ tôi khi tôi muốn học ngành nghệ thuật – trong khi ai cũng chê “nghề không nuôi nổi thân”.

📍 Mẹ từng xin lỗi tôi dù tôi là đứa sai. Mẹ nói: Mẹ xin lỗi vì đã không hiểu con sớm hơn. Lần sau mẹ sẽ lắng nghe nhiều hơn.

Lúc đó, tôi chỉ biết cúi đầu, nước mắt rơi. Trong cuộc đời, có mấy ai đủ can đảm để xin lỗi con mình một cách chân thành đến thế?

📍 Có lần tôi cãi mẹ, bỏ cơm cả ngày. Tối mẹ gõ cửa phòng, đưa ly sữa, nói nhỏ: “Uống chút cho ấm bụng rồi ngủ.”

Giận mẹ đó, nhưng sao mà uống sữa rồi lại khóc tấm tức như đứa trẻ 5 tuổi…

Mẹ của tôi già đi và tôi chậm lại để kịp thương mẹ

Mẹ của tôi già đi và tôi chậm lại để kịp yêu thương, quan tâm mẹ (Ảnh: Internet)

Ngày xưa, tôi từng mong mẹ thay đổi: Mẹ bớt cằn nhằn, mẹ nhớ sinh nhật tôi, mẹ biết dùng Zalo để nhắn tin như mẹ người ta…

Bây giờ, tôi chỉ mong mẹ còn đủ sức khỏe để bày lộn xộn khi nấu ăn, để càm ràm chuyện tôi về muộn…

Tôi đi làm, bận rộn, xa nhà. Có hôm mẹ gọi, chỉ để nói: “Mẹ nấu canh chua, nhớ con thích ăn.” Tôi ậm ừ, bảo mẹ đừng gọi nhiều vì đang bận họp. Nhưng sau đó, lòng lại rối bời: Khi nào là lần cuối mẹ nấu canh chua cho tôi? Khi nào là lần cuối mẹ gọi mà tôi không nhăn nhó?

Mẹ già rồi. Tôi cần chậm lại để kịp nhìn mẹ rõ hơn; kịp yêu thương đủ đầy hơn trước khi thời gian lấy đi mọi điều.

Mẹ của tôi không hoàn hảo nhưng là người tuyệt vời nhất

Tôi không cần một người mẹ biết nói lời hoa mỹ, nấu ăn như đầu bếp, hay luôn dịu dàng như trong phim. Tôi chỉ cần mẹ, người phụ nữ luôn nhớ tôi thích ăn gì, luôn thức đợi tôi về muộn, luôn âm thầm yêu tôi theo cách mẹ biết.

Thế giới này có thể nhiều người giỏi giang, xinh đẹp, mạnh mẽ. Nhưng với tôi, người phụ nữ tuyệt vời nhất chính là mẹ tôi – một người mẹ không hoàn hảo, nhưng là duy nhất.