Bữa cơm quê tuy đạm bạc nhưng là nơi thắp lên yêu thương, sẻ chia và gìn giữ nếp sống truyền thống. Trong từng chén cơm thấm vị cá kho mặn mòi, ký ức một thời cơ cực lại ùa về, nuôi lớn cả tâm hồn và nhân cách.
- Trồng cau trước nhà không chỉ mang ý nghĩa phong thuỷ
- Thánh Gióng – Biểu tượng bất diệt của dân tộc
- Mẹ chồng – nàng dâu: Giữ gìn truyền thống gia đình trong thời hiện đại
Xem nhanh
Bữa cơm quê – Nơi ký ức nghèo khó và tình thân nảy mầm
Trong dòng chảy gấp gáp của xã hội hiện đại, bữa cơm quê với những món ăn dân dã, đơn sơ giờ đây chỉ còn lại trong ký ức của nhiều người. Thế nhưng, chính những bữa ăn nghèo khó ấy – Nơi chỉ có cua giang, cá nẹp, tép, hến, lá nang, rau má, cơm không đủ no – Lại là nơi nuôi dưỡng tâm hồn, gắn kết gia đình và phản ánh đậm nét bản sắc văn hóa Việt Nam qua từng thế hệ.
Bữa cơm quê – Đạm bạc nhưng nghĩa tình
Sinh ra và lớn lên giữa một miền quê nghèo, tôi chưa từng quên những ngày tháng đói lòng mà vẫn chan chứa yêu thương. Bữa cơm quê ngày ấy không có cao lương mỹ vị; mà chỉ là bát canh cua giang mẹ nấu, con cá nẹp kho mặn cho cả nhà chấm rau luộc; hay vài con tép nhỏ bắt được nơi bờ kênh mang về rang mặn ăn với cơm độn khoai.
Có những ngày, mùa nước cạn khiến đồng ruộng nứt nẻ; mẹ tôi chỉ kiếm được vài mớ rau má, ít hến dưới lòng suối cạn; thêm ít lá nang non luộc chấm muối tiêu. Đó là tất cả những gì có thể đặt lên mâm cơm – Và cũng là tất cả tình thương cha mẹ dành cho con cái.
Bữa cơm quê – Nơi gắn kết gia đình giữa chông chênh cuộc sống
Dù cuộc sống thiếu thốn, cha mẹ tôi luôn giữ thói quen cả nhà ăn chung một mâm. Không ai ăn trước, không ai ăn riêng. Cơm dù ít, món dù nghèo; nhưng mâm cơm luôn đầy ắp tiếng cười và sự sẻ chia. Cha thường gắp phần ngon nhất cho lũ trẻ; còn mẹ thì âm thầm chan cơm bằng nước cá kho mặn mà vẫn tươi cười như được ăn món ngon.
Bữa cơm quê vì vậy không đơn thuần là bữa ăn; mà còn là nghi lễ thiêng liêng của gia đình. Nó dạy chúng tôi lễ phép, biết nhường nhịn, và quan trọng nhất – Biết quý trọng từng hạt gạo; từng miếng ăn thấm đẫm mồ hôi người đi trước.
Bữa cơm quê – Bản giao hưởng của mùa màng và sự sáng tạo
Ẩm thực quê nghèo gắn liền với mùa vụ và hoàn cảnh sống. Mùa mưa có cá linh, cá sặc đồng; mùa nắng cạn thì chỉ còn rau má; lá nang, củ lác mọc hoang. Mẹ tôi từ đó sáng tạo nên những món ăn giản dị mà giàu dưỡng chất: canh hến rau má, cá kho khế chua; tép rang sả ớt hay đơn giản chỉ là chén muối mè thơm lừng ăn kèm cơm trắng.
Những món ấy, dù không có mặt trong thực đơn nhà hàng; nhưng lại trở thành đặc sản tinh thần không thể quên với những ai từng lớn lên trong nghèo khó. Đó là hương vị của sự sống; của nghị lực, và của lòng biết ơn.
Bữa cơm quê – Ký ức sâu đậm theo suốt một đời người
Giờ đây, giữa thành phố đầy tiện nghi, tôi vẫn thường lặng người mỗi khi bắt gặp hương mắm kho; hay bát canh cua đồng ai đó nấu thoảng qua. Trong khoảnh khắc đó, cả tuổi thơ nghèo khó lại ùa về; rõ mồn một như mới hôm qua: mẹ ngồi gỡ xương cá cho con; cha lặng lẽ nhường chén cơm cháy; những đứa trẻ cười rôm rả quanh nồi cơm còn đang sôi.
Tôi nhận ra, những bữa cơm quê ngày ấy không chỉ nuôi lớn thể xác, mà còn nuôi lớn cả nhân cách. Chính từ sự thiếu thốn; tôi học được sự kiên cường, lòng nhân ái và sự tôn trọng giá trị thật của cuộc sống.
Giữ gìn bữa cơm quê – Giữ lại hồn cốt văn hóa dân tộc
Trong guồng quay của hiện đại hóa, bữa cơm quê đang dần bị thay thế bởi những bữa ăn vội, những món ăn công nghiệp. Thế hệ trẻ ít còn cơ hội trải nghiệm mâm cơm chung; bếp lửa quê hay món ăn mẹ nấu từ rau dại, cá đồng.
Việc gìn giữ bữa cơm quê – Dù đơn sơ – Chính là cách để bảo tồn giá trị truyền thống, giáo dục con cháu sống tử tế; biết yêu thương và biết nhớ về cội nguồn. Đó không chỉ là chuyện ăn uống; mà là cách giữ lại phần hồn Việt trong mỗi gia đình, mỗi con người.